Chương 45: Đi săn Yêu thú Siêu Phàm cấp? Ma Quân chấn kinh!
Để đến được nơi này, Lý Mục cất tiếng hú dài, gọi Cuồng Nha tới!
Đây chính là yêu cầu đầu tiên mà hai cái tiểu gia hỏa đưa ra sau khi gọi hắn "ba ba" lâu như vậy...
Lý Mục sao có thể không hài lòng cơ chứ?
Đằng nào con gái đã muốn ăn thịt, hắn có thể để con gái ăn mấy thứ thịt ướp lạnh trong hầm băng kia được à?
Nhất định phải kiếm đồ tươi ngon mới được.
Thế là, Cuồng Nha lập tức triệu tập đội đi săn, chuẩn bị xuất phát.
Nhưng ngay lúc này, Lạc An Phi lại nhảy lên lưng lang ba, vùi cái đầu nhỏ vào giữa cổ nó cọ cọ.
"Ba ba ~ Tiểu Tử muốn đi xem một chút!"
Lý Mục theo bản năng muốn từ chối, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.
Dù chỉ có 1% mạo hiểm, hắn cũng không muốn mạo hiểm chút nào, nhưng khi hắn nghiêng đầu, chuẩn bị khuyên Tiểu Tử.
Thì Tô Thanh Tuyết cũng từ phía bên kia nhảy lên lưng hắn.
Đồng thời nũng nịu:
"Ba ba, Tiểu Tuyết cũng muốn đi ra ngoài!"
"Tiểu Tuyết muốn cùng ba ba đi cùng!"
Hai đứa nhóc vẻ ngoài thì đáng yêu hết nấc, giọng nói ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh, khiến tim Lý Mục như muốn tan chảy.
Nhưng thực tế, Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi đều mang vẻ xấu hổ khó tả.
Ta, Tô Thanh Tuyết / Lạc An Phi, Băng Đế / Ma Quân của kiếp trước, sao lại rơi vào cảnh phải giả ngây ngô để sống thế này?
Hai tiểu gia hỏa vùi mặt vào cổ Lý Mục, chính là để che giấu khuôn mặt đang ửng hồng.
Việc các nàng hạ mình như vậy, thứ nhất là để có thể hấp thụ nhiều dinh dưỡng hơn từ huyết nhục Yêu thú.
Đồng thời cũng là vì có thể cùng lang ba ra ngoài, tìm cách nghịch thiên cải mệnh cho lang ba.
Dù kiếp trước mười năm sau các nàng mới chính thức giác tỉnh, nhưng não hải đã sớm thuộc nằm lòng 《 Linh Kỷ 》.
Chỉ cần có thể cùng lang ba ra ngoài, sẽ có cơ hội tìm kiếm thêm cơ duyên cho lang ba, cho chính mình.
Hiển nhiên, kế hoạch giả ngây thơ của Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi đã thành công rực rỡ!
Lý Mục dù biết ngoại giới đầy mạo hiểm.
Nhưng vẫn không thể cưỡng lại "ánh mắt cún con" của hai cô con gái!
Rất nhanh, Lý Mục bảo Nhận Nha và Cuồng Nha triệu tập gần nửa số sói đực tráng niên trong tộc Tuyết Lang.
Còn hắn thì làm lại nghề cũ.
Mười phút sau, khi Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi được Lý Mục ngậm vào một cái tã lót bằng gỗ hoàn toàn mới, các nàng còn chưa nhận ra điều gì.
Nhưng khi một cái liễn khung kết cấu toàn gỗ xuất hiện trước mặt.
Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi đều ngây người.
Ơ cái này... Lang ba đặc biệt chuẩn bị xe cho các nàng à?
Nhưng thứ này có thể đi được giữa rừng núi không vậy?
Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi chìm vào trầm tư, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng lang ba.
Quả nhiên.
Cái đồ chơi kia nhìn đơn sơ, nhưng khi Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi ngồi lên mới chú ý, hóa ra nó là một chiếc kiệu.
Dưới sự sắp xếp của lang ba, bốn con lang thú vạm vỡ đi đến hai bên kiệu gỗ.
Nhẹ nhàng nâng cỗ kiệu chở hai tiểu gia hỏa lên, lại còn tự động giảm xóc.
Thêm vào đó, trong kiệu còn phủ rất nhiều da lông Yêu thú, Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi vậy mà không hề cảm thấy xóc nảy.
Theo đội ngũ Lang tộc xuất phát, Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi ngắm nhìn khu rừng rậm vừa hồi phục vừa tàn lụi qua cửa sổ.
Linh khí khôi phục là một cơ duyên chưa từng có, nhưng cũng tạo ra một loạn thế chưa từng có.
Xã hội loài người như vậy, mà vô số Yêu thú đã thoát thai hoán cốt thành Yêu tộc, lại càng hỗn loạn vô cùng.
Hai nàng chỉ tùy tiện liếc nhìn, liền thỉnh thoảng thấy hài cốt Yêu thú trên mặt đất.
Mà khi mùa đông đến.
Thức ăn khan hiếm, nguy cơ ẩn chứa trong khu rừng rậm này chắc chắn sẽ ngày càng nhiều.
Trước kia, Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi còn cho rằng mình đã đủ sức tự vệ.
Nhưng rõ ràng đó chỉ là ý nghĩ chủ quan của các nàng.
Chiến lực của người giác tỉnh cấp Tinh Anh chẳng là gì trong khu rừng rậm này, dù nắm giữ ký ức linh hồn kiếp trước, các nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ.
Giờ khắc này, lòng hai tiểu gia hỏa đều trùng xuống.
Theo ghi chép trong 《 Linh Kỷ 》, vào sơ kỳ linh khí khôi phục, tức tháng đầu tiên, toàn thế giới có không quá 3 vạn người đạt đến cấp độ chuẩn Tinh Anh!
Người đạt cấp Tinh Anh lại càng hiếm, trăm người may ra có một!
Nhưng linh khí khôi phục mới bắt đầu nửa tháng, Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi gần như đã ở đội đầu của người giác tỉnh.
Giờ phút này, toàn thế giới có không quá 100 người đạt tới đẳng cấp thiên kiêu như Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi.
Dù thế nào, cả hai cũng có thể xưng là cường giả!
Chỉ là bị giới hạn trong thân thể hài nhi, chiến đấu lực mà cả hai có thể phát huy... gần như bằng không.
Chính vì vậy, cảm nhận được bầu không khí túc sát trong Thiên Sơn sâm lâm lúc này, Tô Thanh Tuyết và Lạc An Phi đều có chút bất an.
"Không ngờ thế giới bên ngoài lại nguy hiểm hơn mình tưởng tượng nhiều?"
"May mà có lang ba bảo vệ, nếu không..."
Lạc An Phi chợt hít sâu một hơi, như thể tiên đoán được cảnh mình bị bầy yêu thôn phệ ở một thế giới mà cô không gặp được lang ba!
Tê!
Lạc An Phi không khỏi hít một hơi lạnh.
Cũng may lang ba đã thu dưỡng các nàng vào thời điểm then chốt!
Còn bây giờ, dù lực tấn công không theo kịp, các nàng vẫn có thủ đoạn tự vệ.
Trong lúc hai tiểu gia hỏa cảm khái, Lý Mục đã dẫn bầy sói đến rìa khu vực săn bắn của Tuyết Lang.
Nơi này cách thôn Tuyết Lang chừng mười mấy cây số.
Cuồng Nha đã dẫn sáu con lang thú đến khu vực săn bắn xa hơn để đi săn.
Còn Nhận Nha thì luôn theo sát Lý Mục.
Bầy sói đi giữa rừng núi đầu đông, gió lạnh thổi qua mang theo mùi máu tươi.
Mắt Lý Mục chợt sáng lên.
Mùi máu tanh lẫn rỉ sắt theo đường hô hấp tràn vào đầu hắn, không phải từ hươu, không phải từ báo tuyết, mà từ một tồn tại bạo lệ điên cuồng hơn.
Chỉ con mồi lớn mạnh mới có thể tỏa ra uy áp như vậy.
Một giây sau, mặt đất đột nhiên rung chuyển liên hồi.
Rống _ _ _!
Tiếng gầm giận dữ chấn động vang vọng núi rừng, rồi răng rắc ---- -- --!
Ở nơi xa xăm trong tầm mắt Lý Mục, vài chục cây thanh tùng lớn cỡ nửa người đột nhiên bị chặt ngang thân!
Oanh!
Khí lãng vô hình cuốn theo hơi lạnh ập tới.
Lưng Lý Mục lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, con mồi này xem ra hơi khó xơi à!
Đôi mắt hổ phách màu lam bạc chợt nheo lại, hắn thấy mặt đất ở đằng xa nhô lên một ngọn đồi nhỏ.
Không phải đồi, mà là một con cự thú cơ bắp cuồn cuộn!
Thanh thế to lớn, hung thú kia lập tức khóa Lý Mục làm mục tiêu, rồi lao nhanh tới.
Trong mắt Lý Mục phản chiếu thân hình cự thú, từng thớ cơ cuồn cuộn như rễ cây già ngoằn ngoèo dưới lớp da lông.
Những chiếc lông cứng màu đen nhánh dựng thẳng như cương châm trên thân thể nó.
Đôi cự trảo lớn như cái quạt, chưa tấn công đã mang theo gió tanh nồng nặc.
Đây là một con hùng thú biến dị đáng sợ cao gần năm mét!
. . .
Chủng tộc: Thái Sơn Hùng
Đẳng cấp: 20 (Yêu thú Siêu Phàm cấp)
Thiên phú: 【 Hùng bá thiên hạ (kim) 】 【 Thái Thản thể phách (ngân) 】 【 Địa mạch chi lực (ngân) 】
Kỹ năng: 【 Nặng cân xông vào (ngân) 】 【 Tồi Sơn Trảo (ngân) 】 【 Thượng Cổ chi hồn (kim) 】
. . .
Khi Lý Mục thấy thuộc tính của cự thú, hắn không những không kinh sợ mà còn mừng rỡ!
Yêu thú Siêu Phàm cấp 20?
Quá hợp để làm lương thực cho hai tiểu gia hỏa rồi!
Nhưng khi thấy thân hình cự thú, Lạc An Phi và Tô Thanh Tuyết đã sợ đến ngây người!
"Siêu... Siêu Phàm cấp?"
"Lang ba dẫn bọn ta đi săn hay bắt bọn ta đến nộp mạng vậy?"