Chương 4: Cái gì mà quẻ thượng thượng, toàn là mê tín phong kiến mà thôi
Vân Chấp nhận mệnh rút xăm.
Trong ống xăm chỉ có một hai quẻ tốt, Vân Chấp lại là lần đầu làm ăn nên chưa khống chế được, rút năm lần, cả đầu đã vương đầy mồ hôi, vừa vươn tay kéo ống tay áo lau thì lau ra một ống tay áo đầy tro nồi.
Đến thế này rồi mà Thời Thanh vẫn chưa hài lòng.
Vàng vốn có biến thành bạc, bạc biến thành bạc vụn, bạc vụn biến thành một nắm tiền đồng, hiện tại một nắm tiền đồng kia bị nàng giảm chỉ còn lại hai đồng.
Thấy Thời Thanh vươn tay định cất đi một đồng, Vân Chấp giật giật mí mắt, sốt ruột lấy một xăm khẽ đập lên tay nàng.
Chừa lại một con đường sống đi chị ơi…
“Được rồi.”
Giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ.
Đừng nói là Vân Chấp, ngay cả Phật tổ mà thấy “tín đồ” thành kính như vậy chắc cũng phải “tái sinh” một lần!
Thời Thanh nhận lấy xem.
[Lời xăm: Hết thảy thái lai trong gang tấc, phấn chấn quân tử ra khỏi núi; nếu gặp hổ thỏ tin vui, lập chí bận rộn việc không khó.]
Quẻ thượng thượng, nhân hoạ đắc phúc, mọi việc đều gặp hung hóa cát.
Thời Thanh nhướng mày, cười một cách tự mãn, khoe khoang không quên khiêm tốn: “Ây da, ta biết ngay là mình mệnh tốt mà.”
“… Ha.” Vân Chấp nóng đến mức kéo cổ áo quạt gió, tu dưỡng tốt làm chàng kiềm chế trợn trắng mắt chửi tục.
Phàm là người cúi đầu nhìn những que gỗ dưới chân sẽ không dám nói ra những lời này.
Tro nồi trên cổ chàng dính vào xương quai xanh, vô tình kéo một cái làm lộ làn da trắng nõn.
Nha Thanh thấy thế, vội vươn tay che vạt áo Vân Chấp, ra hiệu cho chàng.
Sắc mặt Vân Chấp bỗng cứng đờ, lúng túng thu tay về.
Chàng quên mất đây là “xã hội nữ nhân” chó má gì rồi.
Thời Thanh và Mật Hợp thì cứ mãi chăm chăm nhìn mấy que xăm trên đất, đến quên hết mọi thứ xung quanh.
Trước mặt mạng sống, đàn ông là cái thá gì!
Kể cả chàng ta có cởi hết đồ thì Thời Thanh cũng chẳng thèm liếc mắt.
Mật Hợp nhỏ giọng hỏi: “Tiểu chủ tử, ngài không phải nói tin vào số trời ạ?”
Không chỉ chủ tớ Vân Chấp mà ngay đến Mật Hợp còn ngây người trước một loạt hành động của Thời Thanh.
Mật Hợp nhìn bảy tám que gỗ trên mặt đất.
Đây là tin, số trời?
Người này có thực sự tin vào số trời không vậy?
Thời Thanh ném tiền đồng vào tay Vân Chấp rồi cầm quẻ xăm đứng lên.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên lưng cô, khiến bộ y phục đỏ như lửa của cô càng thêm rực rỡ.
Đôi mắt Thời Thanh sáng rực, đuôi mắt cong lên, tỏ vẻ tự tin: “Tin chứ, ta chỉ tin vào số trời mà ta muốn.”
Cho dù là tự an ủi thì vui vẻ một chút cũng được.
Thời Thanh vui vẻ, Vân Chấp lại cảm giác như mình vừa bị lừa một vố.
Chàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc dán chặt vào túi tiền bên hông Thời Thanh.
Bận rộn cả buổi chỉ kiếm được đúng một đồng, Vân Chấp rút ra một chân lý xương máu:
Làm người, tuyệt đối không thể quá có lương tâm.
Ở đâu có tiền thì ở đó có chàng.
Vân Chấp quyết định tối nay sẽ trèo tường đi trộm nhà nàng!
Nàng không có lương tâm, vậy mình không cần phải thương tiếc nữa!
Thời Thanh cầm quẻ xăm thượng thượng vừa cầu được, nhấc chân bước vào một cửa hàng châu báu lộng lẫy—
Bát Bảo Các.
Tiệm châu báu lớn nhất kinh thành, có diện tích khoảng hơn hai trăm mét vuông, cao ba tầng.
Là cửa hàng cao cấp nhất, Bát Bảo Các vừa có những mẫu thời trang mới nhất của kinh thành vừa nhận đặt hàng theo bản vẽ.
Thời Thanh tự tay vẽ bản thiết kế đặt làm một cây trâm ngọc làm quà sinh nhật cho cha mình.
Hai ngày trước vừa đỗ Thám hoa, sau đó lại bị từ hôn trước mặt mọi người, nhiều chuyện quấn thân nên hôm nay mới đến lấy.
Thời Thanh đến khá sớm, Bát Bảo Các vẫn chưa có khách, chỉ có tiểu nhị đang kiểm kê hàng hóa, lau chùi đồ sứ trên giá.
“Quý khách muốn mua gì ạ?” Thấy khách đến, chưởng sự đang tính sổ phía sau quầy bèn gập sổ lại, đi từ sau ra đón.
Đối phương là một người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc áo khoác mùa đông màu xanh lam, thân hình hơi mập, trên mặt nở nụ cười, nhìn rõ người đến là Thời Thanh thì lập tức chắp tay chúc mừng, “Hoá ra là tiểu Thời đại nhân, cơn gió nào đưa ngài đến đây?”
… Cơn gió chết chóc.
Thời Thanh đỗ Thám hoa nhưng vẫn chưa chính thức nhậm chức, thế nên gọi cô là Tiểu Thời đại nhân tuy là nịnh nọt nhưng lại không ổn cho lắm.
“Ta đến lấy trâm.” Thời Thanh rút được quẻ xăm thượng thượng nên rất hoan hỉ, lười chấp nhặt, lấy hoá đơn từ trong ngực ra đưa cho chưởng sự.
Hứa chưởng sự nhận lấy hoá đơn cẩn thận xem: “Vâng, là cây trâm hoa sen phải không? Xin đợi một lát để ta đi lấy cho ngài.”
“Trâm đã làm xong hai ngày trước rồi, tại hạ đang nghĩ xem bao giờ ngài đến lấy.” Hứa chưởng sự chỉ vào một tiểu nhị, “Còn không mau dâng trà.”
Thời Thanh ngồi ở đại sảnh tầng một đợi, Hứa chưởng sự vén rèm đi vào kho phía sau.
Thời Thanh vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, lẩm bẩm: “Như vậy là xong rồi à?”
Mật Hợp nghi ngờ hỏi lại: “Tiểu chủ tử, cái gì xong rồi ạ?”
“Không phải, thuận lợi như vậy à?” Thời Thanh quay đầu nhìn Mật Hợp, giọng điệu khó tin, “Ta còn tưởng rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn chứ.”
Cô chưa từng dính dáng đến hai chữ thuận lợi.
Bây giờ chuyện đột nhiên đơn giản như vậy nhưng cô cũng không dám tin.
Thời Thanh nhìn cây que gỗ vẫn nắm trong tay, khẽ thở ra một hơi rồi ngồi xuống ghế, lộ ra ý cười: “Cũng khá là chuẩn đấy.”
Đại cát đại lợi, mọi việc thuận buồm xuôi gió.
Mật Hợp cười hì hì nói theo: “Đúng là khá chuẩn.”
Dù sao cũng là chọn từng cái một, không chuẩn thì không cần.
Tiểu nhị bưng trà nóng và bánh hạt dưa lên.
Thời Thanh không có tâm trạng ăn uống, vẫn luôn ngó đầu về phía rèm thông đến kho, đợi trâm của mình.
Chắc chắn sẽ không có gì ngoài ý muốn, cô là người rút được quẻ thượng thượng mà.
Xác suất mấy phần trăm đều bị gặp phải, còn ai may mắn như nàng chứ.
Thời Thanh cứ mong ngóng trâm như vậy vì có lẽ đây là món quà cuối cùng cô tặng cho cha.
Cha đối xử với cô chẳng chê được điểm nào, hận không thể moi tim gan ra cho cô. Thời Thanh vẫn luôn mâu thuẫn giằng xé, vừa hoảng sợ áy náy, vừa không nhịn được muốn đến gần.
Cô không có người thân, chưa từng có được tình thân nồng ấm, cho đi mà không cần nhận lại như vậy; nhưng ai đối xử tốt với cô thì cô sẽ liều mạng đối xử tốt với người đó.
Cha Lý thị khác với đại chủ quân của con nhà quan lại nhỏ, ông chỉ là con trai của một nhà giàu mới nổi ở huyện Thanh Sơn, không ăn học gì, ưu điểm là đẹp trai và nhà có tiền.
Cả đời ông cụ ghét nhất những kẻ đẹp trai nhưng lại không đọc sách nên không hài lòng với Lý thị, bắt bẻ soi mói khắp nơi.
Lý thị vì muốn làm ông vui lòng nên ăn mặc rất khiêm tốn kín đáo. Thời Thanh nghĩ vậy nên mới tặng cha một cây trâm ngọc, vừa không phô trương lại không mất đi vẻ quý phái.
Cây trâm này là Thời Thanh làm trước khi đi thi, lúc đó người tiếp đãi nàng cũng là Hứa chưởng sự.
Bà ấy vừa nhìn bản vẽ đã khen là đẹp.
Trâm mà Thời Thanh muốn là làm bằng ngọc nguyên khối, vẫn là bạch ngọc Hoà Điền “thể như ngưng chi, ôn nhuận tinh tế”. Đầu trâm được chạm khắc hình hoa sen, cánh hoa nở rộ, chi tiết đến cả nhụy hoa cũng được khắc rõ.
Ngọc chất ôn nhuận, hoa sen nhã nhặn, quan trọng nhất là điêu khắc bằng cả khối ngọc, không chỉ thử thách tay nghề của thợ mà còn thử thách cả kinh tế của Thời Thanh.
Lúc đó Hứa chưởng sự còn nhiều chuyện hỏi một câu: “Chắc là tặng cho người rất quan trọng phải không?”
Không sai, đối với Thời Thanh mà nói thì cha là người quan trọng nhất trên đời.
Hứa chưởng sự vén rèm vải dày ra, Thời Thanh hồi thần, mắt hơi sáng lên đứng dậy.
Sắc mặt bà ta hơi khó coi, điều quan trọng nhất là hai tay trống trơn.
“…” Thời Thanh lại vịn tay vịn ghế từ từ ngồi xuống.
Cô cảm thấy những chuyện kế tiếp ngồi nghe thích hợp hơn.
“Quên nói với ngài một việc,” Ánh mắt bà ta lấp loé, vẻ mặt chột dạ, “Cây trâm của ngài, hôm kia tiểu chưởng quỹ đến trực đã sai người đưa đi giúp ngài rồi.”
Đưa đi rồi?
“Đưa cho ai?” Thời Thanh nghi ngờ, “Trâm là ta đặt làm, hoá đơn còn đang ở chỗ ta, sao ta không nhận được đồ chứ?”
Cô còn chưa chết mà, đã đốt cho cô rồi à?
Hơi sớm rồi đấy.
Hứa chưởng sự cũng lúng túng, hôm đó đúng lúc bà không có mặt, tiểu chưởng quỹ lại không hiểu chuyện làm ăn, đối phương đến đây trực là vì đang giận dỗi với người nhà.
Vừa rồi bà đã hỏi rõ đầu đuôi sự việc.
Hôm kia trâm vừa làm xong, tiểu chưởng quỹ gác chân lên thành ghế, vừa ngắm chiếc nhẫn ngọc bích trong tay vừa tùy tiện nói một câu: “Làm xong rồi? Làm xong thì đưa đi thôi.”
Tiểu nhị cũng là một kẻ ngốc: “Đưa cho ai ạ?”
“Ai đưa cho ai thì làm sao ta biết,” Tiểu chưởng quỹ thổi nhẫn, vừa kéo áo nhẹ nhàng lau chùi, “Khách không nói à?”
Tiểu nhị nhớ lại: “Nói là đưa cho người quan trọng.”
“Ồ, đưa cho nam nhân.” Tiểu chưởng quỹ liếc mắt nhìn đơn hàng, “Thời Thanh?”
Rồi chép miệng: “Không phải người này đã đính hôn với công tử nhà họ Thẩm rồi à? Hôm nay nàng ta đỗ Thám hoa cưỡi ngựa dạo phố trông oai phong lắm, chắc hẳn cây trâm này là đưa cho Thẩm Úc rồi. Được rồi, ngươi giúp nàng ta đưa đến nhà họ Thẩm đi.”
“Đưa đi đâu? Nhà họ Thẩm!” Thời Thanh nghe xong hít một hơi, ngạc nhiên đứng bật dậy.
Cô bảo mà, sao Trưởng hoàng tử lại vội vàng đến từ hôn với mình và Thẩm Úc như vậy, hóa ra là nhìn thấy trâm, tưởng rằng cô vội lấy Thẩm Úc nên mới vội vàng nói rõ ràng.
Nếu không có cây trâm này thì Trường hoàng tử cũng không đến mức đến nhắc đến chuyện này vào lúc nhà họ Thời bày tiệc rượu, công khai chặn đường “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga” của Thời Thanh.
“Nhà họ Thời chúng ta bây giờ ‘danh chấn kinh thành’, hóa ra là nhờ phúc của cửa hàng bà.”
May mà hôm nay cô ra ngoài sớm, không thì đợi khi nhiều người chắc chắn có người chỉ trỏ chê cười sau lưng cô.
Thời Thanh biết rõ vận mệnh sẽ không bỏ qua cho cô — một hòn đá cản đường. Chuyện chắc chắn không thuận lợi như vậy.
Cái gì mà thượng thượng, toàn là mê tín phong kiến!
Cô sớm đã nhìn ra gã bán hàng rong kia không chuyên nghiệp, chắc chắn là lừa đảo!
May mà cô là một đóa hoa lớn lên dưới lá cờ xã hội chủ nghĩa vô thần, chưa bao giờ tin mấy thứ này!
Thời Thanh đập mạnh quẻ xăm lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh: “Ta không quan tâm các ngươi đưa trâm cho ai, bây giờ ta là người đặt hàng ở đây, ta muốn trâm của ta.”
Hàng giao nhầm người không phải là lỗi của cô, hoặc là hôm nay làm cho cô một cái mới, hoặc là đi lấy về cho cô.
“Nếu làm lại thì,” Hứa chưởng sự khó xử nói tiếp, “E là không kịp, cây trâm đó làm rất tỉ mỉ, ít nhất ba đến năm ngày.”
Hơn nữa lại còn là bạch ngọc Hoà Điền thượng hạng, cửa hàng nào nỡ.
“Vậy các ngươi đi lấy trâm về cho ta.” Thời Thanh ngồi trên ghế, lấy một nắm hạt dưa trong đĩa ra cắn.
Lúc này cô lại có khẩu vị, dù sao thì chuyện không thể kết thúc trong một hai câu, cứ từ từ mà nói chuyện vậy.
“Tiểu Thời đại nhân, đối phương là con trai của Trưởng hoàng tử, hơn nữa đồ đã đưa đi nào có đạo lý lấy lại.” Hứa chưởng sự từ tốn khuyên nhủ.
Thời Thanh dầu muối không vào: “Ta vẫn là con gái của cha ta! Đồ không phải ta đưa, ta không quan tâm đạo lý của ngươi, ta chỉ biết đạo lý ta cầm hoá đơn đến cửa hàng lấy đồ.”
“Mật Hợp.” Thời Thanh nhả vỏ hạt dưa ra bàn, giơ tay chỉ vào cửa: “Hôm nay ta không lấy được trâm của ta thì em cứ đứng đó mà hét.”
Mật Hợp nhanh nhẹn đáp lời: “Tiểu chủ tử ngài xem nên hét gì, em không giỏi gì khác chỉ giỏi mỗi giọng to.”
Thời Thanh cười nhìn Hứa chưởng sự: “Cứ hét ‘Bát Bảo Các ỷ thế hiếp người, lừa gạt người mua, lừa đảo’ đi.”
Cô khoanh hai chân, gác tay lên đầu gối, nghiêng người ngước mắt lên nhướng mày nhìn Hứa chưởng sự: “Dù sao bây giờ ta đã ‘nổi danh’, nhiều rận không sợ cắn, xem ai thiệt hại nhiều hơn.”
“Tiểu Thời đại nhân đừng như vậy, có chuyện gì thì từ từ nói.” Hứa chưởng sự vội vàng lau mồ hôi.
Ý của bà là Thời Thanh không thiếu tiền, một khối ngọc tốt như vậy nói làm trâm là làm trâm thì đâu phải người thiếu tiền.
Hơn nữa đối phương là con trai của Trưởng hoàng tử, công tử nhà họ Thẩm có tài hoa không thua kém phái nữ, không biết bao nhiêu cô nương tranh nhau tặng quà mà chàng còn không nhận, bây giờ đã nhận trâm của Thời Thanh thì cũng coi như là nàng có mặt mũi.
Tuy rằng bây giờ hai nhà đã từ hôn nhưng không làm vợ chồng thì làm chị em cũng được mà.
Chỉ là một cây trâm đã đưa cho Thẩm Úc thì làm sao còn mặt mũi mà đòi lại.
“Bà nói cũng đúng.” Thời Thanh lép bép cắn hạt dưa, cảnh tượng trông hệt như quý nhân nhà quan đang xem xét.
Hứa chưởng sự gật đầu tán thành, bà biết Thời Thanh dễ nói chuyện, ai mà không biết Thời Thanh tính tình tốt lại sợ phiền phức.
Thời Thanh nhìn Hứa chưởng sự với ánh mắt mong đợi, bày tỏ: “Nhưng ta không nghe.”
“…” Hứa chưởng sự suýt chút nữa thì trẹo lưng.
“Ta chỉ muốn trâm của ta, bà đi lấy về cho ta.”
Thời Thanh chẳng ngại, cô có gì phải ngại.
Đồ là của cô, cô cũng không nói là muốn đưa cho Thẩm Úc, nếu không lấy về mới là ngại, lộ ra thì cô giống như mê trai vậy.
Hứa quản sự hết cách, Mật Hợp bên cạnh đã bắt đầu uống nước làm ẩm cổ họng rồi.
Bà lau mồ hôi trên trán, gọi tiểu nhị hôm đó đưa đồ đến: “Đi lấy trâm về, cứ nói là đưa nhầm.”
Chuyện này vốn là Bát Bảo Các không đúng, một cửa hàng lớn như vậy không thể bị một cây trâm làm hỏng danh tiếng.
Nếu là người khác thì còn dễ, đây là con gái của Thời Thiết Chuỷ Thời đại nhân, làm lớn chuyện thì phải kiện đến trước mặt Hoàng thượng đấy.
Hứa chưởng sự chỉ là không ngờ hôm nay Thời Thanh lại như biến thành một người khác, khó đối phó như vậy.
“Tiểu Thời đại nhân, chuyện này mà truyền ra ngoài thì e là không hay,” Hứa quản sự cười nói: “Bên ngoài tám phần sẽ có tin đồn, nói ngài keo kiệt nhỏ mọn.”
“Đó mà là tin đồn à?”
Thời Thanh lại lấy một nắm hạt dưa, nói rất hiển nhiên: “Đó không phải là sự thật à.”
“……”
Nếu mọi người đều biết rồi thì cô cũng không cần phải giả vờ nữa.
Thời Thanh cô keo kiệt thì sao, nếu không phải cô keo kiệt thì vừa rồi đã bị xem bói lừa đảo kia lừa rồi.
Thằng chó, sau này đừng để cô gặp lại!