Chương 6: Ông ngoại nàng, dám tơ tưởng đến quan tài tốt của nàng
Trước khi vào cửa, Thời Thanh vẫn còn hồi hộp như thể bị Thời Cúc nắm bím tóc sau đầu để chẳng may cô gây chuyện thì đối phương sẽ bất thình lình lôi ra dọa cô.
Người ngoài luôn nói Thời Cúc là một Đô Ngự Sử mình đồng da sắt, trên triều đình không có việc gì mà bà không dám can gián.
Nhưng sau khi Thời Thanh xuyên đến, lần đầu tiên đối diện với đôi mắt đào hoa như cười như không kia thì cô liền biết người này không đơn giản như vậy.
Có thể làm Đô ngự sử ở Đô sát viện, lại còn ngồi vững tận hai triều Hoàng đế thì làm sao có thể là một kẻ đầu đất ngu ngốc được, đây rõ ràng là một con cáo giả vờ cười.
Thời Thanh xốc lại tinh thần, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.
Thời Cúc đang ngồi trên ghế đọc sách, thấy Thời Thanh đi vào thì chỉ ngước mắt lên. Trái ngược với sự lãnh đạm của bà, Lý thị bên cạnh lập tức bỏ mâm bánh xuống nghênh đón.
“Cha mua hạt dẻ con thích ăn này.” Lý thị trông rất sáng sủa rực rỡ nhưng lại mặc áo bào màu xanh đậm, khiến cho ông chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà trông già đi rất nhiều.
Mặc dù ông cụ thường nói Lý thị không biết chữ, không thể lên mặt bàn, nhưng ông lại đối xử với con gái hết sức chu đáo, hận không thể dành hết mọi thứ cho Thời Thanh.
Tận hưởng tình cảm phụ tử ấm áp ấy, Thời Thanh không khỏi cảm thấy một nỗi tội lỗi sâu sắc.
Thời Thanh nhói lòng, đang định bảo Mật Hợp đứng sau lấy trâm cài ra thì nghe thấy Thời Cúc ngồi trên ghế lên tiếng: “Nghe nói con đánh Kim Trản?”
Không hỏi nguyên nhân, chỉ có chất vấn.
Thời Thanh tự vấn lương tâm, mấy năm qua, cô xuyên đến luôn hết lòng đóng vai cô con gái ngoan.
Ông cụ làm khó cô bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn kiên nhẫn, không hề phàn nàn. Cô tự nhủ phải vì cái gọi là làm rạng danh Thời gia mà ngày nào cũng dậy sớm đọc sách, ngay cả khi trời lạnh cắt da cắt thịt, cô vẫn rửa mặt bằng nước đá để giữ đầu óc tỉnh táo, cuối cùng cũng đỗ Thám Hoa.
Thế nhưng, cô không hề muốn chiếm lấy tất cả của nguyên chủ. Khi cô xuyên vào, nguyên chủ đã chết từ lâu.
Người sai từ trước đến nay không phải là cô.
Cô không thèm nhịn làm cháu gái ngoan nữa!
Thời Thanh hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cảm giác như chiếc bím tóc bị người ta nắm chặt giờ đã bị cô tự tay cắt đứt.
Tự do, thẳng thắn, dứt khoát, khiến cả người cô nhẹ nhõm hẳn.
“Đúng vậy, là con đánh. Con không chỉ đánh Kim Trản, con còn đánh—”
Thời Thanh nhìn thẳng Thời Cúc với vẻ mặt đường hoàng, cô giơ hai ngón tay ra trịnh trọng nhấn mạnh: “Hai, lần.”
Cho cân xứng, một trái một phải.
Thời Thanh đỡ cánh tay Lý thị đi về phía ghế: “Nếu mẹ không tin thì cứ bảo Kim Trản đến đây, con diễn lại cho mẹ xem thêm lần nữa.”
“Chẳng qua chỉ là một nô tài thôi, con đánh nàng ta không cần để ý thời gian, con không thấy mệt tay, chẳng lẽ nàng ta còn dám kêu đau mặt?”
Cho nàng ta mặt mũi rồi đấy.
Thời Cúc bị thái độ đường hoàng của Thời Thanh làm cho nghẹn lời, ngay cả động tác lật sách cũng dừng lại.
Lúc này bà mới ngẩng đầu nhìn Thời Thanh, ngón tay tiếp tục động tác lật sang một trang sách vừa rồi, như thể đã bỏ qua chủ đề trước đó: “Nghe nói con muốn cưới tiểu công tử nhà họ Vân?”
Thời Thanh tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống cúi đầu bóc hạt dẻ bên cạnh Lý thị, cũng không ngẩng đầu lên: “Con và Vân Chấp tình đầu ý hợp, trời sinh một đôi, con cưới chàng vừa đẹp đôi.”
Dáng vẻ Thời Thanh tùy ý, hoàn toàn khác với thái độ sợ hãi khi nhìn thấy Thời Cúc trước đó, lại còn hỏi ngược lại: “Mẹ còn nghe được gì nữa?”
Ánh mắt đánh giá của Thời Cúc như những cây kim nhỏ dày đặc rơi trên người Thời Thanh.
Thời Thanh vờ như không hay biết, cô bóc hạt dẻ xong thì đưa cho Lý thị, thái độ bất thình lình trở nên ngoan ngoãn: “Cha, người ăn đi.”
Lý thị đầy vẻ dịu dàng: “Đây là mua cho con mà.”
“Thật trùng hợp, con cũng mua đồ cho người.” Thời Thanh quay đầu lại, bảo Mật Hợp lấy cái hộp ra.
Thời Thanh cười: “Đây là quà sinh nhật con tặng người.”
Một cây trâm vàng tinh xảo rực rỡ.
Lý thị sáng mắt lên, rõ ràng là rất thích, nhưng vẫn có chút do dự, ánh mắt lưu luyến không rời khỏi trâm, cuối cùng miễn cưỡng cười gượng và gật đầu: “Cha thích lắm, để dành sau này đeo.”
Đợi ông cụ chết rồi mới đeo à?
“Cha sợ ông ngoại không thích à?” Thời Thanh bỗng hỏi.
Cô đứng dậy mở hộp lấy trâm cẩn thận cài lên đầu Lý thị: “Ông ấy lớn tuổi nên không thích màu sắc tươi sáng là chuyện bình thường, nhưng cha còn trẻ mà, không thể chiều theo sở thích của ông ấy được.”
Thời Thanh lùi lại hai bước, thật lòng khen: “Đẹp lắm!”
“Chỉ là màu sắc hơi già một chút, con thấy cha mặc đồ màu tươi sáng sẽ trông trẻ đẹp hơn.” Thời Thanh nhìn vào mắt Lý thị mà thấy nhói lòng, “Người phải sống vui vẻ và xinh đẹp, chứ đừng sống tủi thân chỉ vì làm vừa lòng người khác.”
Đặc biệt là phải chống lại gia đình pua.
Cái gì mà mặc diêm dúa trông thô tục, đều là nói nhảm.
Thời Thanh cố ý nói: “Nếu có người nhìn không quen, vậy chỉ có thể là người đó thiếu hiiểu biết, giống như chó không biết dạy, chỉ biết sủa bậy, thấy gì cũng phải sủa vài câu.”
Lý thị ngẩn người, không phản ứng lại.
Mãi đến khi Thời Cúc đặt mạnh cuốn sách xuống bàn trầm giọng lên tiếng: “Con đang ám chỉ ai?”
“Ai nói cha con không tốt thì con đang nói người đó,” Thời Thanh đóng cái rương lại “bộp” một tiếng, âm thanh nặng nề như gõ vào lòng người, “Ai dám làm khó cha con, con không chỉ ám chỉ đâu, con còn chỉ đích danh mắng người đó là chó.”
Thời Thanh cười nhìn thẳng Thời Cúc: “Buổi sáng ông ngoại vừa nói con không có giáo dục, con cảm thấy người có giáo dục như ông nhất định sẽ không bình luận về cách ăn mặc của người khác, đúng không?”
Một câu nói khiến Thời Cúc cạn lời.
Ai làm cha cô không vui thì cô sẽ làm người đó không được yên!
Cha ai người đấy lo.
Lý thị không muốn làm Thời Thanh mất hứng, ông giơ tay đỡ trâm cài: “Được, cha nghe Thanh nhi.”
Thời Thanh đưa quà xong thì về viện mình.
Thời Cúc nhìn bóng lưng Thời Thanh, hỏi một cách thâm ý: “Mình có cảm thấy hôm nay Thanh nhi thay đổi rất nhiều không?”
“Thanh nhi có thay đổi nhiều đến mấy cũng không bằng ta thay đổi sau khi gả cho mình.” Lý thị cẩn thận cất cái hộp đi, tâm trạng trùng xuống, “Ta vừa mới hơn ba mươi tuổi mà y phục trong tủ còn già hơn cả bộ trên người cha mình. Những thứ này chỉ là đồ ngoài thân nên ta cũng không muốn so đo, nhưng Thanh nhi của ta chỉ đánh một người hầu của ông ấy mà ông ấy đã vội vàng gọi hai ta về chủ trì công đạo.”
Thời Cúc chợt ngẩn người, không ngờ đề tài lại chuyển sang mình.
Lý thị đỏ mắt hỏi: “Trong lòng ông ấy, Thanh nhi của ta còn không bằng một nô tài? Mình và cha mình đều không thương Thanh nhi, vậy thì con gái của ta, ta tự thương.”
“Cha mình mình hầu hạ, ngày mai sinh nhật ta sẽ mặc bộ ta thích, đeo trâm Thanh nhi mua.” Lý thị đứng dậy đi vào trong phòng, “Chuyện hôn sự Thanh nhi nói, ta làm cha không có ý kiến.”
Đừng nói là cưới tiểu công tử nhà họ Vân, cho dù cưới đại công tử nhà họ Vân ông cũng đồng ý.
Thời Cúc vội vàng đuổi theo: “Mình đừng giận.”
Bà cũng không dám nói nhiều về y phục mà chỉ bàn về chuyện hôn sự của Thời Thanh: “Ta cũng chưa nói không đồng ý việc nó cưới tiểu công tử nhà họ Vân, cho dù nó không tự mình nhắc đến chuyện này thì vì Trưởng hoàng tử, nên mấy năm nay trong triều cũng không ai dám nói gả con trai vào Thời gia.”
Thời Cúc nhíu mày: “Lúc này cưới con trai của thương nhân không liên quan gì đến triều đình lại là kết quả tốt nhất.”
Sau này Thời Thanh vào triều, quan hệ trên người càng sạch sẽ, càng đơn giản càng tốt.
Quả nhiên Lý thị bị chuyển hướng chú ý, khẽ hỏi: “Vậy khi nào chúng ta đến nhà hỏi cưới?”
“Ngày mai sau khi sinh nhật mình nhé.”
Trời đã nhá nhem tối.
Tiểu nhị của cửa hàng quan tài khiêng một cái rương dài được đậy kín mít vào viện từ cửa sau của Thời phủ.
Thời Thanh mở tấm vải che ra kiểm tra một lượt thấy không xước xát mới trả tiền.
Mật Hợp nổi da gà: “Tiểu chủ tử, sao chúng ta lại mua một cái quan tài rợn người để trong viện thế.”
“Em chưa nghe câu này à,” Thời Thanh vỗ vỗ ván quan tài: “Gặp quan phát tài.”
Thời Thanh không nói thật với Mật Hợp, thật ra ngoài quan tài cô còn sắp xếp những việc khác.
Hôm nay cô ra ngoài nhìn thấy mấy cửa hàng được phết, định ngày mai bảo Mật Hợp đi thương lượng xem có mua được không.
Cô chẳng sống được bao lâu nữa, cưới Vân Chấp vào cửa coi như cô có lỗi với chàng ta.
Chờ sau này cô đi rồi thì chắc cha cô sẽ không làm khó Vân Chấp.
Chàng ta có thể tái giá mang theo cửa hàng trang viên cô cho, cô sẽ để lại Mật Hợp và Dạ Hợp cho chàng để cho dù chàng có tái giá thì vẫn có Thời gia chống lưng, thế nào cũng hơn là chịu sai bảo ở nhà họ Vân.
Bóng đêm bao trùm, trong viện cũng không thắp đèn.
Mật Hợp đi chuẩn bị nước tắm cho Thời Thanh, còn Thời Thanh một mình đứng trong viện, cúi đầu khẽ vuốt ván quan tài.
Cô đang cố gắng hết sức sắp xếp ổn thỏa những việc sau lưng trong thời gian ngắn nhất, còn nghĩ đến cả Vân Chấp chưa từng gặp mặt.
Thời Thanh ngẩn người ngồi trên nắp quan tài, đang nghĩ xem mình còn bỏ sót điều gì.
Vô tình ngẩng đầu thì nhìn thấy trên tường có một bóng người như mèo nhảy lên.
“?!”
Thời Thanh hít một hơi lạnh, đối phương rõ ràng vừa đứng trên tường đã nhìn thấy cô đang ngồi trên quan tài.
Hai người mặt đối mặt, ngay cả không khí cũng im lặng vài giây, sau đó ăn ý hét lên: “A—”
“Có ma!”
“Đệch! Có trộm!”
Thời Thanh cởi giày ra ném mạnh về phía tường, mụ nội nó, dám để ý đến quan tài tốt của cô à!