Chương 8: "Nếu ngươi sống đủ rồi, ta sẽ tặng trước chiếc quan tài kia cho ngươi…"
Hậu viện Thời phủ—
“Bắt được trộm chưa?” Ông cụ khoác áo ngoài, chậm rãi bước ra từ trong phòng.
Bên ngoài ầm ĩ một trận, làm ông đã nằm xuống rồi mà vẫn phải chống gậy đi ra xem.
Lão Từ lập tức tiến lên đỡ cánh tay ông cụ, chớp mắt một cái rồi nói: “Có bắt được trộm hay không thì chưa rõ, nhưng khi hạ nhân chạy tới thì thấy tiểu chủ tử chân trần đứng trên quan tài, trông như quỷ dọa người.”
Động tác ngồi xuống của ông cụ thoáng khựng lại: “Quan tài?”
Người lớn tuổi kiêng kỵ nhất mấy thứ này, sắc mặt ông lập tức sa sầm: “Trong phủ làm gì có quan tài?”
“Ngài chưa biết đâu ạ, là hôm nay tiểu chủ tử mới mua.” Lão Từ hạ giọng, “Nghe gác cổng nói quan tài đó được đưa tới vào gần tối.”
Ông cụ hít sâu một hơi, chống mạnh đầu gậy xuống đất, nghiến răng: “Nó mua cho ai? Mua cho ta chắc?”
“Quá đáng, quá đáng thật!” Ông cụ giận đến mức chống gậy đứng bật dậy, “Gọi nó đến đây ngay! Ta phải hỏi cho ra nhẽ, xem nó định để ai dùng quan tài này.”
Lão Từ vội trấn an: “Chủ tử đừng tức giận, nhưng ngài có thấy hôm nay tiểu chủ tử có gì đó… khác lạ không?”
Lời này khiến ông cụ thoáng ngẩn ra, cơn giận còn chưa kịp nuốt xuống đã bị suy nghĩ trong đầu làm cho nghẹn lại. Ông hừ lạnh: “Nó điên rồi.”
Trước kia Thời Thanh như khúc gỗ, ông nói gì cũng không dám cãi nửa lời. Đám tiểu bối con cái bạn bè cũ của ông không ai có tính tình ngốc nghếch, ít nói như nó, nhắc đến là chỉ thấy mất mặt.
Giống y cha nó – cái kẻ chẳng bao giờ bước lên nổi mặt bàn.
“Trước kia tiểu chủ tử ngoan ngoãn biết bao, ngài bảo đông không dám nói tây. Ngài xem hôm nay xem, dám đánh Kim Trản ngay trước mặt ngài, như biến thành người khác!” Lão Từ càng nói càng thấy sống lưng lạnh toát.
Ông cụ siết chặt cây gậy gỗ sồi trong tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lão Từ: “Ý ngươi là gì?”
Lão Từ liếm môi, hạ giọng dè dặt: “Ý của lão là… có khi nào nên mời một vị đạo sĩ về xem thử không? Tiểu chủ tử thay đổi nhiều quá, có lẽ do bị đả kích vì bị từ hôn, để thứ gì đó thừa cơ nhập vào…”
Mượn xác hoàn hồn?
Giữa đêm khuya bàn đến chuyện này, cả hai không hẹn mà cùng thấy rợn tóc gáy, một cơn gió lạnh vô hình thổi qua, làm sống lưng tê rần.
Ông cụ bảo lão Từ châm đèn sáng thêm chút nữa, rồi chỉnh lại vạt áo trên vai, hai tay đặt lên đầu gậy, trầm ngâm nói: “Chắc lão Trần có quen biết vài người trong nghề, lão ấy hiểu rõ mấy chuyện này hơn.”
Lão Trần là người bạn đầu tiên ông kết giao sau khi vào kinh, cả đời thần thần bí bí, rất tin vào những chuyện quỷ thần.
Ông cụ nghiêm giọng: “Ngày mai đúng dịp sinh nhật Lý thị, bảo lão Trần dẫn người đến xem thử. Ta muốn xem xem rốt cuộc có thứ bẩn thỉu nào dám vào cửa Thời gia ta!”
Thời Thanh hoàn toàn không hay biết gì về kế hoạch trừ tà của ông cụ.
Trước khi đi ngủ, cô còn đặc biệt sai người lấy vải che kín quan tài, lại phái thêm hai kẻ gan dạ đứng canh.
Cô muốn xem thử ai dám trộm!
Tên trộm hôm trước trèo tường chạy mất dạng, đám hạ nhân Thời phủ không đuổi kịp, đến giờ giới nghiêm rồi nên đành quay về. Thật đáng tiếc.
Thời Thanh nằm trên giường, mở bảng điều khiển trong suốt ra.
Thanh máu vẫn còn một vạch mỏng manh.
Có lẽ đã gần chạm đáy nên dù qua một ngày, cô cũng không nhìn ra được giá trị sinh mệnh có tiếp tục giảm hay không.
Thời Thanh ẩn bảng điều khiển đi, đã chấp nhận sự thật — sống được ngày nào hay ngày ấy.
Giống như kề dao trên cổ, sau khi hoảng sợ qua đi, cô chỉ đành hờ hững mà đón nhận.
Bà đây cứ vậy đó, không được thì phá cho hỏng luôn.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy như thường.
Thời Thanh ngồi ngây ra trên giường, nếu không phải bảng điều khiển vẫn còn đó, cô còn tưởng cuộc sống vẫn đang chạy theo quỹ đạo cũ — bình thường, vô vị, không chút biến động.
Nhưng mà, sống đến cực hạn mới kích thích!
Trước kia, cô luôn nghĩ ông cụ bắt bẻ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, lớn tuổi rồi thì cứ nhịn một chút cho qua, dù sao quân tử báo thù còn đợi được mười năm, chẳng lẽ cô lại không nhịn nổi để ông ta tức chết hay sao?
Kết quả —
Nhịn một lúc thì càng nghĩ càng tức, lùi một bước thì càng nghĩ càng thiệt!
Giờ khác rồi, cô không còn thời gian nữa, báo thù cũng chẳng thể đợi đến ngày mai, chuyện đáng làm thì phải làm ngay.
Nên tát thì tát!
Lỡ như ngày mai không tỉnh lại thì sao? Chẳng phải chết cũng không nhắm mắt, đến canh Mạnh Bà cũng nuốt không trôi ấy chứ!
Hôm nay là sinh nhật của cha, Thời Thanh vui vẻ chọn một bộ y phục sáng màu hơn thường ngày.
Mật Hợp đứng bên cạnh vỗ tay tán thưởng: “Tiểu chủ tử mặc bộ hồng này đẹp lắm!”
Còn phải nói, với nhan sắc này thì mặc gì chẳng đẹp?
Thời Thanh tự tay vấn tóc đuôi ngựa cao, gọn gàng rồi dùng dây buộc lại.
Bộ y phục mùa đông màu hồng này không phải kiểu phấn hồng dợ người mà là sắc hồng trầm ấm, vừa thanh nhã vừa cao cấp. Đuôi ngựa buộc cao, đung đưa theo từng cử động, khiến cô trông có sức sống hơn hẳn vẻ trầm lặng trước kia.
“Hôm qua tiểu chủ tử khuyên chủ quân mặc mấy bộ sáng màu, theo em thấy người cũng nên thay đổi một chút.” Mật Hợp cúi người chỉnh lại ống tay áo cho cô, khẽ cười: “Hay là để thợ may thêm hai bộ y phục mùa xuân tươi tắn hơn, mấy bộ xám xanh cũ kỹ của người cũng nên bỏ đi thôi.”
Thời Thanh cúi đầu nhìn mình trong gương đồng.
Được phết ấy chứ!
Thu dọn xong, Thời Thanh liền đi đến viện của Lý thị.
Hôm nay tuy là sinh nhật của Lý thị, nhưng cũng không tổ chức linh đình, chỉ đơn giản là người nhà quây quần bên nhau, rồi phát chút tiền thưởng cho hạ nhân trong phủ.
Thời gia đã dọn đến kinh thành gần mười năm. Trong thời gian này, ông cụ kết giao được mấy người bạn chí cốt, còn Lý thị lại chẳng có mấy tri kỷ như hồi ở huyện Thanh Sơn— khi chưa gả, ông từng có một nhóm bạn thân thiết.
Kinh thành lớn, quý nhân đông, đứng trên lầu mà tùy tiện ném một viên gạch xuống, không chừng đập trúng một vị hoàng thân quốc thích nào đó cũng nên.
Trước kia, Lý thị rất tự tin, dù sao ở huyện Thanh Sơn, không ai có nhan sắc sánh bằng ông. Ngay cả khi vào kinh thành, dung mạo của ông vẫn thuộc hàng xuất chúng.
Thế nhưng, sau khi đến đây, ông dần cảm thấy mình bị lu mờ.
Nói về tiền bạc, kinh thành không thiếu kẻ giàu có. Nói về nhan sắc, ông cụ lại bảo gương mặt này quá mức rực rỡ, chẳng giống người biết an phận.
Cũng chính vì dung mạo này mà suốt hai năm đầu mới gả vào Thời gia, ông liên tục bị ông cụ móc mỉa, bóng gió rằng ông không phải một phu lang hiền thục, biết giữ bổn phận.
Thế nên, suốt mười mấy năm nay, Lý thị chỉ ăn mặc giản dị, ít giao thiệp với bên ngoài, cố gắng chứng minh bản thân không như lời ông cụ nói.
Nhưng rốt cuộc, ông cụ vẫn chẳng hài lòng, lại tiếp tục bắt bẻ một khuyết điểm khác của ông— rằng ông chỉ có cái vẻ ngoài, bên trong chẳng có chút tài hoa hay học thức gì đáng kể.
Bị ông cụ chê bai suốt bao năm, Lý thị dần nảy sinh cảm giác tự ti, ra ngoài lúc nào cũng thấy mình thấp kém hơn người khác một bậc. Cứ như thể trong mắt mọi người, ai cũng có thể thi đậu Trạng Nguyên, chỉ riêng ông là kẻ thất học, vô dụng, chỉ biết làm mất mặt Thời gia.
Hôm nay, ông lén mặc bộ y phục mùa đông nhuộm màu mai, ngắm nghía trong gương nửa canh giờ rồi lại cất đi. Đứng trước gương, ông cứ liên tục chỉnh sửa tà áo, cổ tay áo, như thể mặc sai ở đâu đó, khiến lòng càng thêm bất an.
“Cha.” Thời Thanh bước vào.
Lý thị như tìm được chỗ dựa, vội vã hỏi: “Bộ này có quá rực rỡ không con? Trông có già dặn, ổn trọng chút nào không?”
Nói rồi, ông lại do dự muốn thay đồ: “Hay là mặc bộ xanh thẫm kia cho an toàn?”
Nguyên phối của chủ quân, thường ngày vẫn quen mặc những gam màu trầm.
“Hôm nay chỉ là người một nhà quây quần, không có người ngoài, cũng chẳng cần phải quá trang trọng. Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật cha, mình thích mặc gì thì cứ mặc nấy!” Thời Thanh phối hợp với Mật Hợp, hai người một câu, một câu khen Lý thị lên tận mây xanh, cứ như thể ông khoác lên bộ này là tiên nhân hạ phàm vậy.
Quan trọng không phải mặc bộ nào, mà là giúp Lý thị lấy lại tự tin. Không thể cứ mãi cúi đầu chịu đựng, nhún nhường theo ý ông cụ. Con người ấy mà, phải biết chống lại gia đình pua!
Lý thị bị chọc cười, cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy không thay nữa, ta cũng thấy bộ này đẹp.”
“Mẹ con đâu?” Thời Thanh nhìn trái nhìn phải.
“Hôm nay nàng có việc trong triều, chắc sẽ về muộn một chút.” Lý thị kéo tay Thời Thanh, dịu dàng nói: “Ăn sáng xong cùng cha đi thỉnh an ông ngoại con.”
Thời Thanh nhìn ra sự bất an trong mắt Lý thị. Ông không tự tin khi đứng trước mặt ông cụ.
Ông cụ xuất thân từ thư hương môn đệ, dù gả vào Thời gia khi nhà đã sa sút thì ông vẫn luôn tự xem mình là bậc đại gia khuê tú. Trong mắt ông, một người như Lý thị— không có học vấn, chỉ có tiền— chính là loại tầm thường nhất.
Ông cụ tức giận như vậy, một phần vì Thời Thanh bị nhà họ Thẩm từ hôn, cảm thấy mất mặt, phần khác là Thẩm Úc nổi danh văn chương ở kinh thành. Nếu Thời Thanh có thể kết hôn với chàng ta, không chỉ là vinh dự cho gia đình, mà còn có thể bù đắp phần nào sự tiếc nuối về việc phu lang của con gái không có học thức.
Hai người vừa đến thì Kim Trản đã bước ra tiếp đón.
Thời Thanh khẽ nhướn mày, đưa tay ra nhìn trước mặt mình.
Ôi, nhìn cái tát này mà xem, vừa nhanh vừa mạnh.
“……”
Kim Trản cảm thấy hai bên má bỗng nhiên nóng rát, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Nàng không dám làm càn, chỉ có thể thành thật truyền lời: “Ông cụ vừa mới dậy, bảo ngài đợi một lát.”
Đây rõ ràng là không muốn giữ mặt mũi cho hai cha con họ.
Lý thị cảm thấy có chút lo lắng, có lẽ là vì bộ đồ hôm nay không phải màu ông cụ thích, nên ông cảm thấy không tự tin. Do dự một hồi, ông quay người nhìn Thời Thanh.
Thời Thanh đỡ Lý thị, bước vào ngay lập tức, lớn tiếng nói: “Ông ngoại khách sáo quá rồi, chúng ta đến rồi thì cứ vào thôi, không cần ông dọn dẹp xong rồi mới ra nghênh đón, chúng ta tự vào ngồi là được.”
Nàng ấn Lý thị ngồi xuống ghế, như thể đang ở trong viện của chính mình, ra lệnh cho người hầu: “Kim Trản, đi bưng đĩa bánh đậu đỏ đến, hôm qua ta ăn thấy ngon phết, bưng cho cha ta nếm thử.”
Kim Trản xiết chặt tay, Thời Thanh liếc mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Đi.”
Chỉ một chữ nhưng nặng như ngàn cân, khiến Kim Trản không dám phản bác dù chỉ một câu.
“Vâng.” Kim Trản lễ phép lui xuống, trong lòng không tình nguyện nhưng chẳng còn cách nào khác.
Lý thị nhìn Thời Thanh, cảm thấy bất ngờ. Kim Trản, tiểu chủ tử của Thời gia, vốn là người được coi trọng trong Thời phủ, vậy mà giờ đây trước mặt Thời Thanh chẳng dám hé răng nửa câu.
Thời Thanh lại gọi: “Lão Từ, lão Từ!”
Rồi nàng bắt đầu gọi ông ngoại của Kim Trản: “Còn không biết dâng trà?”
Lý thị muốn can ngăn, không kìm được mà muốn bịt miệng Thời Thanh.
Người này là người mà con bé có thể sai khiến sao? Nếu ông cụ nghe thấy thì chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình mất!
Thời Thanh gọi vài tiếng, không chỉ gọi Lão Từ mà còn gọi luôn cả ông
Nếu không lên tiếng, có lẽ hai cha con sẽ phải ngồi im suốt cả canh giờ.
Ông cụ chống gậy, sắc mặt trầm xuống. Nhưng chưa để ông lên tiếng, Thời Thanh đã mở miệng trước: “Chuyện rót trà sao có thể để ông ngoại tự làm! Lão Từ, lão không có mắt à? Ở Thời phủ lâu năm như vậy mà ngay cả cách hầu hạ chủ tử cũng không biết sao?”
“Rót trà đi,” Cô lười biếng nói: “Trong phủ chúng ta không nuôi người rảnh.”
Lão Từ nghẹn họng, mặt già đỏ bừng, không biết Thời Thanh định giở trò gì. Lại không tình nguyện, giống như Kim Trản, mà đi xuống làm theo.
Ông cụ nhìn Thời Thanh, rồi ánh mắt dừng lại trên người Lý thị.
Lý thị cảm giác như bị chim ưng nhìn chằm chằm, cả người căng thẳng, khẽ gọi: “Cha.”
“Ngươi mặc cái gì đấy!” Ông cụ vừa mở miệng đã mắng.
Lý thị đỏ mắt, cảm thấy tủi thân, thì Thời Thanh bỗng đập mạnh chén trà xuống đất.
“Ba.” Một tiếng giòn tan, chén trà sứ men xanh vỡ tan tành, ngắt hẳn sự tự ti của Lý thị lẫn lửa giận của ông cụ.
Thời Thanh đứng lên, chỉ vào mảnh chén vỡ mà mắng: “Đây là cái gì!”
Mọi người chưa kịp phản ứng, thì Thời Thanh đã nói với ông cụ: “Chén trà này không đáng dùng, màu sắc nhẹ nhàng nhìn đã biết không hợp mắt ông, không phải chén trà đúng chuẩn. Ông ngoại yên tâm, ngày mai con sẽ đổi một lô màu sắc trầm ổn cho ông.”
Rồi lại cầm một chén trà khác nhìn ông cụ: “Ông không thích màu sắc tươi sáng, hôm nay cháu sẽ đập nát hết hộ ông.”
Ông cụ hít thở nặng nề, lồng ngực lên xuống: “Cái con này—”
“Ông không cần phải khen cháu, cháu biết mình vừa chu đáo lại vừa hiếu thuận.” Thời Thanh ngồi xuống ghế, tay còn cầm chén trà, cười hỏi ông, “Ông ngoại, bây giờ người thấy hôm nay cha cháu mặc bộ này đã hợp mắt chưa?”
Ông cụ nắm chặt cây gậy, không nói lời nào, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Ông càng nhìn Thời Thanh càng cảm thấy đứa trẻ này xa lạ, chắc chắn là có gì không ổn, trước kia ông luôn thấy Thời Thanh miệng lưỡi vụng về, không được yêu thích, nhưng giờ đây, cô không hề quan tâm đến việc tôn trọng trưởng bối.
Lão Từ vừa bưng trà vào, nhưng trong chén trà lại không có chút khói nào, trời lạnh mà trà lại chẳng ấm.
Lão ta cười nhưng trong lòng không hề vui, bưng chén trà đến trước mặt Lý thị, ánh mắt lướt qua mang theo sự khinh thường, giống như ông cụ.
Thời Thanh trầm mặt, ném mạnh chén trà xuống chân lão ta: “Thưởng cho ông đấy, uống đi.”
Lão Từ sợ hãi run rẩy, đôi mắt loáng thoáng nhìn, giả vờ tay không vững làm rơi khay trà, nước trà lạnh văng tung tóe khắp sàn.
Thời Thanh ngước mắt nhìn lão Từ, từ từ đứng lên đi đến trước mặt lão ta.
Khí thế lạnh lùng như bao phủ, ép người ta phải rụt lại: “Nếu ông sống đủ lâu rồi thì quan tài của tôi có thể nhường ông trước, không sao đâu.”
Thời Thanh nói xong, gương mặt cô vẫn tươi tắn, như thể không có gì to tát.
Lão Từ mặt tái mét, da gà nổi lên, hít một hơi run rẩy đáp: “Không dám phiền tiểu chủ tử, lão nô sẽ đi pha trà lại.”
Thời Thanh cười, thu lại khí lạnh trên người: “Nhìn này, không phải rất biết làm việc sao?”
Ông cụ đối diện với ánh mắt của Thời Thanh, tức giận suýt nữa ngất đi.
Thời Thanh bảo Mật Hợp quét dọn đống chén trà vỡ dưới đất, rồi nói với ông cụ: “Tỉnh lại đi ông ngoại, Thời gia đã thay đổi rồi.”
Không để ông tiếp tục chèn ép người khác nữa.