Nói đến đây, nàng ngừng một chút, nói tiếp: "Thiên Diệp, ngươi chỉ có vận khí tốt mà thôi, may mắn sinh ra trong hoàng tộc, cho nên Tề gia mới dùng mọi cách nịnh bợ, còn muốn liên hôn với ngươi! Rõ ràng ta và Tề Mặc đại ca yêu nhau, nhưng chỉ vì ngươi chặn ngang một cước mà Tề Mặc đại ca muốn cưới ta, Tề gia cũng sẽ không đồng ý!"
"Vì sao? Vì sao ngươi có thể được Tề gia tán thành? Còn ta tuổi trẻ đã là thần vương sơ cấp, lại vì thân phận bình thường mà không được người Tề gia để vào mắt! Ta thấy loại nữ nhân bại hoại như ngươi không hề xứng với Tề Mặc đại ca, tất cả chỉ vì thân phận công chúa của ngươi mà thôi!"
Thanh âm Tiêu Vũ âm trầm, trong mắt rõ ràng lộ vẻ ghen ghét.
Không ngờ hôm nay Thiên Diệp thanh thuần như vậy, làm nàng suýt nữa không nhận ra. Mà Tề Mặc đại ca thích mình, không phải là vì phần thanh thuần kia sao? Nếu để hắn nhìn thấy Thiên Diệp hiện tại, hậu quả thật không dám tưởng tượng...
"Thiên Diệp, ngươi yên tâm, đến Thần Sơn, ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi."
Khóe môi Tiêu Vũ hơi cong lên, đôi mắt đen lóe lên tia sáng khác thường, ý cười trên mặt càng đậm...
"Khụ khụ", Liễu Diệp ho khan hai tiếng, lạnh lùng nói, "Nếu các ngươi đã chuẩn bị tốt, hiện tại có thể xuất phát, trên quảng trường có truyền tống trận có thể đưa các ngươi đến bất cứ đâu! Nếu đã chuẩn bị tốt liền xuất phát đi! Trong vòng nửa tháng phải trở lại học viện, nếu không sẽ bị coi như khảo thí thất bại!"
Thiên Diệp biến sắc, vội vàng nói: "Khoan đã!"
"Ngươi có chuyện gì sao?" Liễu Diệp khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Thiên Diệp.
"Liễu Diệp tổng quản, có thể đổi người khác dẫn chúng ta đến nơi khảo thí hay không?" Thiên Diệp cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt Tiêu Vũ, "Ta và nữ nhân này có thù oán, nàng nhất định sẽ cố ý hãm hại chúng ta!"
"Nga?" Liễu Diệp cau mày, dời mắt về phía Tiêu Vũ, "Có chuyện như vậy sao?"
"Tổng quản đại nhân", Tiêu Vũ ủy khuất, vô tội nói, "Ta và nàng đúng là có thù oán, đơn giản là vì nàng thích Tề Mặc đại ca, nhưng Tề Mặc đại ca lại vì ta mà tổn thương nàng. Có điều, nếu Tề Mặc đại ca không yêu nàng, tại sao ta phải ghen ghét mà hãm hại nàng? Ta biết Thiên Diệp chán ghét ta, ta cũng không thích nàng, nhưng ta không phải loại người không hiểu lý lẽ, càng sẽ không vi phạm quy định của học viện, cho dù nàng và Tề Mặc đại ca là thanh mai trúc mã, ta cũng sẽ không hại nàng..."
Nhìn biểu tình vô tội của Tiêu Vũ, mọi người đều chỉ trích Thiên Diệp.
"Tiêu Vũ sư tỷ không phải loại người lấy việc công trả thù riêng, nàng biết mình nên làm cái gì!"
"Đúng vậy, hơn nữa Tiêu Vũ sư tỷ nói không sai, Tề Mặc sư huynh thích nàng mà không thích nữ nhân này, tại sao nàng phải hãm hại nữ nhân này? Tiêu Vũ sư tỷ đã có được Tề Mặc sư huynh, căn bản sẽ không làm loại chuyện khiến người ta phản cảm!"
Nghe những lời chỉ trích, trào phúng kia, Thiên Diệp tức đỏ cả mặt, phẫn nộ trừng mắt Tiêu Vũ.
"Vừa rồi rõ ràng ngươi không nói như vậy."
Tiêu Vũ chớp chớp mắt, vô tội nói: "Vừa rồi ta nói cái gì? Ta chỉ dặn các ngươi đến Thần Sơn phải chú ý an toàn, bảo các ngươi sau khi đến chỗ khảo thí phải nghe theo mệnh lệnh của ta, chẳng lẽ như vậy là sai sao?"