Editor: Tường AnKhổng Phàm ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Mặc Khê.
Phủ quận chủ chỉ có hai huynh đệ họ Vương là thực lực thần vương, gia hỏa này từ đâu tới vậy? Hơn nữa, nhìn hắn còn quá trẻ, ước chừng chỉ mới 17, 18...
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Ân Phương hoảng sợ la lên: "Ta và ngươi có thù hận gì mà ngươi muốn giết người Ân gia chúng ta."
Mặc Khê nhấp nhấp môi, yếu ớt nói: "Là Nguyệt Nhi bảo ta tới bảo hộ mỏ linh thạch, ta không phải tới giết người, ta đã nói bọn họ đừng tới đây mà bọn họ còn cố tình xông tới, cho nên... cho nên ta mới bất đắc dĩ giết bọn họ."
Mặc Khê đầy bụng ủy khuất, hắn đã cảnh cáo bọn họ rồi, là bọn họ không chịu nghe lời hắn, cứ khăng khăng xông tới, hắn không khống chế tốt lực lượng của mình, cho nên mới giết chết mấy người này...
"Ha ha!" Khổng Phàm cười phá lên, hung hăng quát: "Ân Phương, ngươi còn không mau cút đi!"
"Ngươi... các ngươi chờ đó!" Ân Phương biến sắc, hung tợn nói, "Ta nhất định sẽ báo mối thù hôm nay! Cứ chờ xem!"
Dứt lời, hắn vội vàng chạy xuống núi, lo sợ chậm chân sẽ chết trong tay thiếu niên kia...
Lúc này ở Ân gia, Ân Hoa nghe lời Ân Phương bẩm báo, lập tức đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hảo một cái phủ quận chủ, thế nhưng không để Ân gia vào mắt! Một khi đã như vậy cũng đừng trách ta không khách khí!"
"Gia chủ", Ân Phương ngẩng đầu nhìn Ân Hoa, hỏi, "Cần thuộc hạ làm thế nào?"
"Hừ!" Ân Hoa hừ lạnh một tiếng, "Cứ chờ qua hội đấu giá rồi nói, ta muốn biết rốt cuộc nàng bán đấu giá đan dược gì!"
Nói tới đây, Ân Hoa cười lạnh, vẻ mặt trào phúng.
Ân gia có không ít mỏ linh thạch, cho nên hắn cũng không để ý cái mỏ linh thạch nho nhỏ kia, điều hắn để ý chính là, phủ quận chủ dám không nể mặt hắn, như vậy cũng đừng trách hắn không khách khí!
------------------
"Các ngươi nghe nói gì chưa? Quận chủ mới tới là một nữ nhân trẻ tuổi."
"Đúng vậy, chẳng qua thực lực nữ nhân kia không ra gì, biểu ca ta theo Ân gia đến phủ quận chủ kia rồi, nghe gia chủ Ân gia nói nữ nhân kia là một đan dược sư thiên giai, còn tính ba ngày sau mở hội đấu giá đan dược."
"Xùy, một đan dược sư thiên giai nho nhỏ mà cũng dám đến nơi này? Còn tính toán bán đấu giá đan dược? Ha ha, chắc không phải là nàng chưa từng nhìn thấy đan dược trân quý đi?"
Từ ngày Mộ Như Nguyệt triệu kiến các thế lực lớn của Nam Dương quận, phố lớn ngõ nhỏ liền ồn ào nghị luận, có điều ngôn luận càng truyền càng phô trương, có vài người còn hạ thấp Mộ Như Nguyệt đến mức chẳng đáng đồng nào.
Mà người khởi xướng chuyện này thì trong ba ngày không ra khỏi phòng nửa bước, cho nên cũng không biết mấy lời nghị luận bên ngoài.
Phỏng chừng dù có biết, nàng cũng chỉ cười trừ...
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, hội đấu giá đan dược diễn ra, chỉ cần là người Nam Dương quận đều có thể tham gia, vì thế trong đại sảnh từ sớm đã kín hết chỗ ngồi.
Theo lý thuyết, bên ngoài đồn đãi Mộ Như Nguyệt là đan dược sư thiên giai, hẳn là sẽ không ai để ý đến hội bán đấu giá này, nhưng cũng chính vì như thế nên mọi người đều muốn tới tham gia, xem nàng làm thế nào....
Chẳng qua, Mộ Như Nguyệt làm giao trách nhiệm tổ chức hội đấu giá lại cho Khổng Phàm, sau đó cùng Dạ Vô Trần ngồi ở vị trí phía trên...