Editor: Tường AnUy lực sau khi Sở Cuồng rút đao, ngay cả bọn họ cũng có thể cảm nhận được, thế mà nàng còn có thể đứng lên...
"Có phải ngươi quá nóng vội hay không?" Mộ Như Nguyệt lau vết máu ở khóe miệng, cười lạnh nói: "Ta còn chưa thua mà đã phán hắn thắng, trọng tài như ngươi đúng là đủ nóng vội."
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, sắc mặt Chu Mẫn đại biến, cười lạnh nói: "Mộ Như Nguyệt, ta cũng chỉ vì tốt cho ngươi thôi, ngươi căn bản không phải đối thủ của hắn, cần gì phải chịu đựng tra tấn thống khổ? Không bằng nhân lúc còn sớm nhận thua..."
"Xin lỗi, trong lòng ta chưa từng có chữ "thua", trận đấu này, ta sẽ thắng!" Mộ Như Nguyệt hơi ngẩng đầu, nói.
Nắng sớm chiếu trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng bất giác làm ánh mắt Sở Cuồng có chút dao động.
"Tốt, nếu ngươi đã khăng khăng như thế, sau này đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!" Chu Mẫn cắn chặt răng nói.
"Ngươi... thực lực không tồi." Sở Cuồng lãnh ngạo nói: "Sở Cuồng ta chưa từng phối hợp với bất kì ai, ngươi là người đầu tiên, cho nên trận đấu này bất luận thế nào ta vẫn sẽ cùng ngươi chiến đấu đến cùng, không liên quan đến thắng thua, đơn giản là, ngươi khơi dậy hứng thú của ta! Hi vọng trận đấu này có thể thỏa mãn ta!"
"Quá khen." Mộ Như Nguyệt cười nhạt.
Sau đó, không có bất kì dấu hiệu báo trước nào, lập tức thi triển công kích...
"Nhất kiếm phá thiên!"
Ngọn lửa mãnh liệt từ trên không trung chém xuống, ngọn lửa dần dần hóa thành vô số thanh kiếm sắc bén phóng về phía nam nhân trước mắt...
Nhìn lực lượng công kích phía trước, ánh mắt Sở Cuồng lập lòe phát sáng, cười ha ha nghênh đón...
Oanh!
Một tiếng nổ chấn động cả quảng trường, toàn bộ lôi đài biến thành một đống phế tích.
Hai người đứng giữa đống phế tích, toàn thân vô cùng chật vật.
Nhưng Sở Cuồng lại cảm thấy thống khoái chưa từng có!
Thật quá sảng khoái!
Đã rất lâu rồi hắn chưa được chiến đấu sảng khoái như thế, một trận chiến này có thể cho hắn phát huy nhuần nhuyễn năng lực của mình...
"Sở Cuồng... cười?"
"Ta nhớ lần trước hắn cười như vậy hình như là hai năm trước, hiện tại, hắn thế nhưng lại cười..."
Nhìn bộ dáng tươi cười bừa bãi của Sở Cuồng, trong lòng mọi người chấn động...
"Ta đã lâu không thấy sảng khoái như vậy, chúng ta tiếp tục!"
Dứt lời, Sở Cuồng lại vung đao nhằm về phía Mộ Như Nguyệt...
Trên lôi đài, hai người đang chiến đấu đến hồi gay cấn, trên trán Sở Cuồng có vết máu chảy xuống, làm dung nhan hắn càng thêm lãnh ngạo.
Hiển nhiên, Mộ Như Nguyệt cũng cực kì chật vật, quần áo tả tơi, bả vai bị rách một đường, máu tươi chảy xuôi xuống...
Sắc mặt Chu Mẫn từ khinh miệt lúc đầu trở nên tái nhợt, cắn chặt răng hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt.
"Sở Cuồng thế nhưng chỉ có thể đánh ngang tay với nàng!" Chu Mẫn hung hăng nói, "Nếu không phải năm thứ hạng trên hắn đều ra ngoài rèn luyện, ta cũng sẽ không cố ý rút trúng Sở Cuồng đấu với nàng, theo tình hình hiện tại chỉ sợ Sở Cuồng còn cần một chút thời gian mới giải quyết được nàng..."
Chu Mẫn siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi.
Nàng chỉ có một cơ hội này, tuyệt đối không thể lại để Mộ Như Nguyệt thông qua...
Chiến đao của Sở Cuồng nổi lên cuồng phong mãnh liệt màu xanh biếc, oanh một tiếng, đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt.