Editor: Tường AnNhưng mà, tại sao Hỏa phượng lại ở đây?
Trúc Ngư Nhi đột nhiên biến sắc, kinh ngạc nhìn Hỏa phượng bay lượn trên không trung, hít sâu một hơi.
"Không phải Hỏa phượng bị Vô Vong mang đưa đi rồi ư, tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ..."
Trong lòng mọi người vô cùng chấn động, sắc mặt Trúc Ngư Nhi càng thêm khó coi...
Tuy hiện tại thực lực của Hỏa phượng không còn mạnh như trước, nhưng khiến Trúc Ngư Nhi để ý chính là thân phận của nàng...
Thân là khế ước thú bên cạnh Vô Vong, không có lời nói của ai có sức thuyết phục hơn nàng...
"Hỏa phượng, sao ngươi lại ra đây?"
Mộ Như Nguyệt nhíu mày nhìn Hỏa phượng, thân phận Hỏa phượng quá mẫn cảm, trước khi chưa xác định được trong Tây Uyển có bí mật gì, nàng không tính để Hỏa phượng bại lộ...
Không ngờ Hỏa phượng lại nhân lúc nàng không chú ý, từ trong đan thư chạy ra.
"Chủ nhân, ta cảm nhận được."
Tầm mắt Hỏa phượng nhìn về nơi cách đó không xa, trong mắt ẩn chứa tia kích động.
"Ta cảm nhận được hơi thở của Vô Vong chủ nhân..."
Không sai, nàng chờ Vô Vong chủ nhân nhiều năm như vậy, chính là nơi này!
Thì ra nam nhân kia còn sống...
Nghĩ đến đây, trong lòng Hỏa phượng vô cùng kích động, thanh âm run rẩy.
"Cái gì?"
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hỏa phượng diễm lệ trên không trung, tựa như không thể tin vào tai mình...
Nàng vừa nói cái gì? Vô Vong đại nhân ở nơi này?
Nơi này không phải là Tây Uyển sao? Vô Vong đại nhân sao lại xuất hiện ở Tây Uyển...
"Hỏa phượng cô nương, ngươi nói vậy là có ý gì... còn nữa, tại sao ngươi xuất hiện ở đây?" Thông Huyền hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
Nếu hắn không nhìn nhầm, vừa rồi Hỏa phượng cô nương đột nhiên bay ra từ trong cơ thể Mộ Như Nguyệt...
Này... tình huống này rốt cuộc là thế nào?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Trúc Ngư Nhi, trên người tản ra hàn khí dày đặc...
"Chúng ta đi."
Dạ Vô Trần khẽ cau mày, không hề nói lời nào, hắn ôm chặt Mộ Như Nguyệt, xoay người muốn đi vào Tây Uyển...
"Đứng lại!" sắc mặt Trúc Ngư Nhi đại biến.
Nàng tuyệt đối không thể để những người này đi vào Tây Uyển, nếu không... hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Nghĩ đến đây, khí thế toàn thân nàng bắt đầu khởi động, nhằm về phía hai người...
Dạ Vô Trần ôm Mộ Như Nguyệt nghiêng người xông lên, cuồng phong kịch liệt bắn về phía cửa phòng đóng chặt trong Tây Uyển, ầm một tiếng cánh cửa sập xuống, một thiếu niên nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, hiển nhiên đã bị tra tấn đến mức chỉ còn thoi thóp một hơi...
"Tiểu đồ nhi!"
Sau khi nhìn thấy thiếu niên kia, Thông Huyền hơi sửng sốt, lập tức cuồng nộ.
Hiện tại hắn không nghĩ được gì nhiều, nhanh chóng chạy đến trước mặt tiểu đồ đệ của mình...
Trúc Ngư Nhi lui về phía sau vài bước, toàn thân lảo đảo.
Nàng biết, hôm nay tất cả âm mưu của mình đều bại lộ rồi...
"Thì ra ngươi thật sự bị nữ nhân này giam cầm!"
Trong lòng Thông Huyền dâng lên lửa giận điên cuồng, phẫn nộ nhìn chằm chằm Trúc Ngư Nhi: "Ngư Nhi cô nương, ngươi thế nhưng tổn thương đồ nhi của ta, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho hắn!"
Trúc Ngư Nhi cắn chặt răng: "Là đồ đệ ngươi làm trái môn quy, vọng tưởng phá hủy Thần Môn cho nên ta mới nhốt hắn lại."