Editor: Tường AnDạ Vô Trần không nói thêm gì nữa, một thân áo bào tím biến mất dưới ánh trăng…
Rừng Ma giới, âm u thâm trầm không ánh sáng.
Bên ngoài bìa rừng, một thanh âm bỗng vang lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch nơi này.
“Thất hoàng tử, mau đến xem, ở đây có một người.”
Tiếng bước chân từ phía trước đi đến, dừng lại bên cạnh nữ tử nằm trong bụi cỏ.
Dẫn đầu đám người là một thiếu niên tuấn mỹ, một thân áo choàng nạm vàng tôn quý vô cùng…
“Nhân loại thật đẹp.” Nhìn thấy nữ tử nằm trên mặt đất, ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt tán thưởng, “Nhân loại mỹ lệ như thế, còn đẹp hơn ca cơ của phụ hoàng nhiều, người tới, mang nàng về cho bổn hoàng tử.”
“Vâng, Thất hoàng tử điện hạ.”
---------------------
Bóng đêm mông lung bao trùm dung nhan tuyệt mỹ, mí mắt nàng khẽ động, chậm rãi mở mắt ra…
“Nơi này là…” Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày.
Nàng nhớ rõ mình vô tình rơi vào thông đạo tới rừng Ma giới, còn chưa kịp rời đi thì bị ma khí chộp được, sau đó bất tỉnh nhân sự…
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng hơi căng thẳng…
“Vô Trần…”
Nàng đi vào Ma giới, Vô Trần nhất định sẽ rất lo lắng…
“Cô nương, ngươi tỉnh sao?”
Bỗng nhiên, một thanh âm từ bên cạnh truyền đến.
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, quét mắt về phía nha hoàn bên cạnh, hỏi: “Nơi này là…”
“Nơi này là phủ đệ của Thất hoàng tử, ngươi ngất xỉu ở rừng ma giới, là Thất hoàng tử đúng lúc đi ngang qua mang ngươi về đây.”
Thất hoàng tử?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày chặt hơn, hỏi: “Không biết Thất hoàng tử các ngươi là…”
“Cô nương, Thất hoàng tử chúng ta chính là nhi tử thứ bảy của Ma hoàng, chẳng qua Thất hoàng tử tuổi nhỏ mất mẹ, tính tình trời sinh lại ham chơi, cho nên…"
Cho nên mới không được Ma hoàng thích.
Có điều, câu cuối cùng nàng là nha hoàn, tuyệt đối sẽ không nói ra miệng…
“Ân.” Mộ Như Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi có thể ra ngoài không?”
“Được, vậy nô tỳ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.” Nha hoàn khom người, lui ra ngoài.
Cho đến khi nàng kia rời đi, Mộ Như Nguyệt mới mở mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Tiểu đằng, chuyện này là thế nào?”
Tiểu đằng rời khỏi cổ tay Mộ Như Nguyệt, xuất hiện trước mặt nàng, nghiêng đầu nói: “Chủ nhân, chúng ta đã thông qua thông đạo trong sơn cốc kia đến rừng ma giới, nhưng mà ta cảm thấy kì quái, tại sao ngươi có thể mở ra thông đạo Ma giới?”
“Thông đạo Ma giới? Lời này có ý tứ gì?”
“Ta cũng không rõ lắm, chúng ta ngoài ý muốn rơi vào Ma giới cũng không phải vì vận khí kém, không biết vì sao chủ nhân có thể mở ra thông đạo Ma giới, chúng ta mới đến được nơi này, ta vốn muốn mang chủ nhân rời khỏi rừng ma giới, ai ngờ Thất hoàng tử xuất hiện, ta lại không thể hiện thân ở Ma giới, cho nên trừ phi chủ nhân gặp nguy hiểm, nếu không ta chỉ có thể làm vòng tay của chủ nhân.”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt trầm mặc.
Vì sao nàng có thể mở ra thông đạo Ma giới? Chẳng lẽ trên người nàng còn có bí mật gì đó?
“Hơn nữa…” Tiểu đằng ngừng lại một chút, ánh mắt cổ quái nhìn Mộ Như Nguyệt, “Chủ nhân, ngươi là con người, trong cơ thể cũng không hề có huyết mạch ma tộc, tại sao sau khi vào Ma giới, ngươi không bị hít phải chướng khí?”