Editor: Tường An“Hỏa phượng, xách nó theo, chúng ta đi thôi, hi vọng không quá khó tiêu…”
Thời điểm Mộ Như Nguyệt cùng Hỏa phượng mang theo chiến lợi phẩm trở về thì nghe thấy tiếng ầm ĩ phía trước.
Nàng nhịn không được nhíu mày nói: “Hỏa phượng, chúng ta mau đi xem một chút.”
Dứt lời, Mộ Như Nguyệt nhanh chân đi về phía trước, chẳng bao lâu liền nhìn thấy Vô Vong đang cãi nhau với người khác…
“Phụ thân, Mặc Mặc, xảy ra chuyện gì?”
Thấy Mộ Như Nguyệt trở lại, mọi ủy khuất đều hiện hết trên dung nhan tuấn mỹ của Vô Vong: “Tiểu Nguyệt, ngươi rốt cuộc đã trở lại.”
“Mặc Mặc, ngươi nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Như Nguyệt quay đầu hỏi Mặc Khê.
Nàng vừa dứt lời, Mặc Khê còn chưa kịp trả lời, bên cạnh đã truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
“Ngươi và hai người này là một đám?”
Lục y nữ tử nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, ngữ khí không nóng không lạnh: “Vừa rồi chúng ta nhìn thấy gốc dược liệu này, lại bị nam nhân này đoạt đi, nếu ngươi và bọn họ là cùng một đám, vậy cũng có thể làm chủ thay bọn họ, đưa dược liệu này cho ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền hay linh thạch, ta đều có thể cho ngươi.”
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đúng lúc này trong linh hồn liền truyền ra thanh âm của Y Tư.
“Chủ nhân, bọn họ là người giao nhân tộc!”
Giao nhân tộc?
Đáy mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, nàng còn đang suy nghĩ làm thế nào lẫn vào giao nhân tộc, không ngờ lại có người đưa tới tận cửa nhanh như vậy…
“Tiểu Nguyệt, ta cảm thấy đóa hoa này đẹp, muốn tặng cho ngươi, nhưng bọn họ lại muốn cướp mất hoa của ta.”
Vô Vong giống như tìm được tâm phúc, nói ra ủy khuất trong lòng.
Mộ Như Nguyệt nhìn dược liệu trong tay Vô Vong, trong lòng cảm động.
“Xin lỗi, dược liệu này, ta không bán.”
Sắc mặt lục y nữ tử trầm xuống: “Ngươi biết ta là ai không?”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Biết thì sao? Không biết thì thế nào? Ta mặc kệ ngươi là ai, dược liệu này, ta tuyệt đối không bán!”
Trong giao nhân tộc, Trịnh gia bọn họ cũng coi như có địa vị, nàng là tiểu công chúa Trịnh gia, muốn cái gì mà không có được? Vậy mà nữ nhân này lại dám cự tuyệt điều kiện nàng đưa ra…
Phải biết rằng, lần này nàng vì muốn đột phá đan dược sư đỉnh vương giai nên ra ngoài tìm kiếm dược liệu, thật vất vả mới phát hiện Ngũ diệp châu hoa này, không thể cứ từ bỏ như vậy…
Lục y nữ tử cắn môi, nói: “Ngươi muốn điều kiện gì? Chỉ cần ta có, ta đều sẽ cho ngươi!”
“Xin lỗi, ta không cần gì cả.”
Nói thật, mấy thứ kia của nàng ta đúng là không có gì hấp dẫn ánh mắt nàng, thậm chí hiện tại, linh thạch đối với nàng cũng không đặc biệt quan trọng.
Trừ phi là linh thạch cực phẩm…
“Vị cô nương này, chúng ta có thể gặp nhau ở đây, lại đồng thời nhìn trúng một gốc dược liệu, cũng là duyên phận, nếu ngươi đưa dược liệu cho ta, từ nay về sau ngươi chính là bằng hữu của Trịnh gia chúng ta, có yêu cầu gì có thể đến giao nhân tộc tìm ta!”
Lục y nữ tử cho rằng, chỉ cần mình nói thân phận ra, nhân loại này nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc.
Huống chi, mình còn là đan dược sư của giao nhân tộc.
Giao nhân tộc khác với nhân loại, trong giao nhân tộc, đan dược sư rất hiếm hoi, cho nên sự tồn tại của nàng mới quý trọng như thế…
Nhưng mà, sắc mặt Mộ Như Nguyệt vẫn không hề thay đổi, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.