Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1443: Kết cục của trúc ngư nhi (2)

Editor: Tường An

Có điều, khi nhìn thấy nữ tử đi bên cạnh hai người bọn họ, trong mắt nàng bắt đầu dâng lên hận ý mãnh liệt.

Hận ý tận xương giống như vạn tiễn xuyên tâm hung hăng bắn về phía Lâm Nhược Ngữ…

Oanh!

Trên người Mộ Như Nguyệt bốc lên ngọn lửa mãnh liệt, phòng về phía thanh y nam nhân. Toàn thân hắn bị ngọn lửa bao trùm, la hét tê tâm liệt phế, nhưng chỉ chốc lát sau liền tan thành mây khói…

Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nữ tử giống khất cái trên mặt đất, không biết vì sao, nàng cảm thấy ánh mắt nữ tử này rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó…

“Là nàng!”

Nàng bỗng nhiên nhớ tới điều gì, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Trên đường đi giao nhân tộc, nàng và một nữ khất cái đụng vào nhau, lúc ấy nữ khất cái kia quay đầu lại nhìn nàng một cái, nàng cũng nhớ rõ ánh mắt đó…

Trí nhớ Mộ Như Nguyệt vốn không phải rất tốt, bình thường những chuyện râu ria đó nàng đều không để trong lòng.

Nhưng không biết vì sao lại nhớ kỹ nữ tử này…

“Ngươi không sao chứ?” Mộ Như Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt nữ tử, vươn tay về phía nàng, nhàn nhạt hỏi: “Có thể tự đứng lên không?”

Nữ tử nhìn bàn tay trước mặt, nước mắt làm hai mắt nàng nhòe đi, cầm lấy tay đối phương, mượn lực đứng lên.

Lúc này Vô Vong nhíu chặt mày nhìn nữ tử trước mặt Mộ Như Nguyệt, không biết suy nghĩ cái gì…

“Cổ họng ngươi bị tổn thương không thể phát ra thanh âm, gân mạch cũng đứt đoạn, nhưng thật ra ta có thể cứu ngươi, không biết ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?”

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, đáy mắt ẩn chứa tia sáng khác thường.

Nữ tử hơi sửng sốt, tựa hồ không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ nói như vậy, nàng do dự nửa ngày, nhẹ gật đầu.

Chỉ cần có thể đi theo bên cạnh bọn họ, như vậy cũng đủ rồi…

“Không được, ta không đồng ý!”

Đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến.

Lâm Nhược Ngữ kích động nói: “Nguyệt Nhi, ngươi nên suy xét cho phụ thân ngươi một chút, tình thế của Thần môn hiện tại rất nguy hiểm, rất nhiều người nhìn chằm chằm Thần môn chúng ta như hổ rình mồi, nữ nhân này lai lịch không rõ, sao ngươi có thể mang nàng về Thần môn? Ai có thể cam đoan nàng có làm ra chuyện gì nguy hại cho Thần môn hay không?”

Tầm mắt Mộ Như Nguyệt quét về phía Lâm Nhược Ngữ.

Chỉ là một cái liếc mắt lại làm tim Lâm Nhược Ngữ bỗng run lên, giống như tất cả mọi chuyện đều bị nhìn thấu…

“Nguyệt Nhi, ta cũng chỉ vì suy xét cho các ngươi thôi, dù sao các ngươi là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ta không muốn các ngươi bị tổn thương.”

Khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ cong lên: “Ngữ di, ta muốn nhắc nhở ngươi một điều, Thần Môn là do phụ thân ta sáng lập nên, hiện giờ là do ta chưởng quản, quyết định của ta không cho phép người khác cãi lại!”

Lâm Nhược Ngữ nhẹ nhấp môi, không nói thêm gì nữa, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia ngoan độc.

“Ngươi có tên không?” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nữ tử, nhàn nhạt nói.

Nữ tử gật đầu, sau lại lắc lắc đầu, ánh mắt có chút phức tạp.

“Vậy, về sau gọi ngươi là Vân Nhi đi.”

Nữ tử cũng không phản kháng, khẽ gật đầu, miệng hơi hé mở nhưng không thể phát ra chút thanh âm nào…

Lâm Nhược Ngữ siết chặt nắm đấm, nuốt hết mấy lời muốn nói vào bụng, ánh mắt sắc bén tàn nhẫn nhìn về phía Vân Nhi…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất