Editor: Tường An"Phải không?"
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nhưng không biết vì sao lại khiến hắc y nhân cảm thấy sợ hãi.
Giống như đối phương là ác ma tội ác tày trời, làm người ta toàn thân phát rét...
"Vậy, ta dĩ nhiên sẽ có cách làm ngươi nói ra tất cả!"
Mộ Như Nguyệt chậm rãi nâng tay, quanh người chợt bùng lên ngọn lửa đỏ tươi khiến dung nhan nữ tử càng thêm tuyệt sắc động lòng người...
"Cửu trọng hỏa!"
Sắc mặt hắc y nhân khẽ biến: "Nếu không có cửu trọng hỏa, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, nhưng hiện tại nàng đã đột phá tôn thượng, lại có thêm cửu trọng hỏa giúp thực lực tăng lên rất nhiều, nàng mà dùng cửu trọng hỏa để chiến đấu thì mình chưa chắc có thể đánh bại nàng!"
Nha đầu này đúng là quá điên cuồng!
Ai có thể ngờ tới nàng sẽ làm ra loại chuyện không muốn sống như vậy?
"Nha đầu, cho dù hôm nay ngươi tạm thời có thể sống sót thì cũng không tránh được cái chết, bởi vì đại nhân của chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ha ha ha!"
Hắc y nhân ngửa đầu cười to, thân thể lần nữa lao về phía Mộ Như Nguyệt, hàn kiếm trên tay hung hăng đâm vào cổ nữ tử...
Giờ khắc này, ánh mắt hắn lóe lên hàn ý lạnh thấu xương, trên môi là nụ cười châm chọc...
Mộ Như Nguyệt nhanh chân lui về phía sau, tránh thoát công kích của đối phương, tóc đen nhẹ phất tạo thành một độ cong tuyệt đẹp...
Sau đó, ngọn lửa trên người nàng trực tiếp chiếu thẳng lên không trung, làm cả bầu trời nhuộm một màu đỏ rực...
Cảnh tượng quỷ dị giữa bóng đêm.
"Nữ nhân..."
Cách đó không xa, Phượng Kinh Thiên ngừng tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời rực lửa, trong lòng bất giác lo lắng...
"Kia... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua, nhất thời không thể hồi phục tinh thần...
Trên chiến trường, đám ma thú cảm nhận được sức nóng ngọn lửa truyền đến, thân thể không khỏi run rẩy, gào rống không ngừng...
Nhưng bất kì ai cũng có thể nhận thấy sự run sợ trong tiếng rống kia...
------------
Trong rừng rậm, ngọn lửa trên không trung rơi xuống như mưa phùn, nháy mắt đã vây khốn hắc y nhân giữa biển lửa.
Một tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên, gương mặt dưới đấu lạp trở nên vặn vẹo.
"Nữ nhân, tất cả những gì hôm nay ngươi làm với ta, đại nhân nhất định sẽ trả lại gấp bội, rồi sẽ có một ngày ngươi phải trả giá thảm thiết!"
Mộ Như Nguyệt không nói gì, cúi đầu nhìn hắc y nhân không ngừng giãy giụa, thanh âm lãnh trầm: "Nói, mục đích của các ngươi là gì..."
Hắc y nhân cắn chặt răng, mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đến mức toàn thân run rẩy.
Cửu trọng hỏa là ngọn lửa chuyên dùng để đối phó linh hồn, nó sẽ không khiến ngươi hồn phi phách tán nhưng lại sống không bằng chết...
"Ta sẽ không nói!" Hắn cắn răng gằn từng chữ một.
"Phải không?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nhìn hắc y nhân: "Một khi đã như vậy..."
Oanh!
Ngọn lửa lần nữa bùng cháy mãnh liệt, lập tức, trong ngọn lửa truyền ra tiếng la hét khàn cả giọng.
"A a a!"
Đau!
Từ khi chào đời đến nay hắn chưa từng đau đớn, thống khổ như vậy!