Editor: Tường AnTrên đỉnh núi, gió nhẹ lướt qua, Mộ Như Nguyệt cầm tay Huyết Nhi, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, tươi cười dịu dàng như gió xuân.
Ánh mắt Dạ Vô Trần càng thêm nhu tình, trời đất rộng lớn, trước mắt hắn chỉ có nữ tử này.
"Nguyệt Nhi, chúng ta phải đi thôi..."
"Được."
Nàng rời địa lục đã lâu, bây giờ là thời điểm nên cùng Dạ Vô Trần trở về...
Huyết Nhi chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, tò mò nhìn đôi nam nữ bên cạnh, nàng chợt nở nụ cười, ngón tay nho nhỏ khẽ vuốt ve chiếc vòng ngọc đỏ như máu trên cổ tay...
"Hoa phu nhân, ngươi thật sự không tính đi cùng chúng ta sao?" Mộ Như Nguyệt nhớ tới điều gì, hỏi Hoa phu nhân.
Hoa phu nhân lắc đầu, mỉm cười nói: "Ta và các ngươi khác nhau, các ngươi mang theo thân thể tiến vào địa ngục, còn thân thể ta đã bị hủy, nếu rời khỏi nơi này, nhất định sẽ tan thành mây khói."
Linh hồn không thể tồn tại ở đại lục, nếu lưu lại một thời gian dài mà không tìm được thân thể phù hợp để trọng sinh thì linh hồn sẽ tan biến mãi mãi, đây cũng là nguyên nhân Hoa phu nhân muốn ở lại địa ngục.
"Hoa phu nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định có biện pháp để ngươi đến đại lục, chẳng qua, ta cần chút thời gian." Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu nhìn Hoa phu nhân, nghiêm túc nói.
Mặc dù như vậy, Hoa phu nhân vẫn không ôm bất kì hi vọng gì, đối với nàng mà nói, đại lục đã trở thành quá khứ, đời này, nàng rốt cuộc không thể bước vào nói đó nữa...
"Vô Trần, chúng ta đi thôi."
Nhìn những người tới đưa tiễn lần cuối, Mộ Như Nguyệt quay đầu nói với Dạ Vô Trần, ánh mắt kiên định.
Dạ Vô Trần không nói thêm gì, khẽ gật đầu, vươn tay ôm eo Mộ Như Nguyệt, nhảy vào cánh cửa phía trước...
Dạ Tư Hoàng theo sát phía sau, biến mất khỏi những ánh mắt luyến tiếc của các nữ tử.
Sau khi bọn họ rời đi, toàn bộ địa ngục lại khôi phục yên bình ngày trước, giống như bọn họ chưa từng xuất hiện ở đây vậy...
-----------
Đại lục thần.
Trong một sơn động âm u, một thân ảnh áo xám như quỷ mị chợt lóe, trên khuôn mặt già nua là vẻ âm hiểm độc ác, còn có cừu hận vô tận!
"Vô Vong, Mộ Như Nguyệt, Đan Phi nếu không báo được thù, thề không làm người!"
Sắc mặt Đan Phi vặn vẹo, trông thật xấu xí.
Hơn nữa, nửa khuôn mặt hắn dày đặc những hoa văn kì quái, cộng với hơi thở âm trầm càng khiến hắn thêm khủng bố...
"Nơi mà sách cổ ghi lại hẳn là nơi này, nghe nói ở đây phong ấn một linh hồn ma thú thực lực cường đại, chỉ cần ta cắn nuốt linh hồn nó thì sẽ trở nên vô cùng cường đại, có điều, linh hồn ma thú kia cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần sơ sảy một chút, cả thế giới này đều sẽ bị hủy diệt..."
Đặc biệt là, ma thú kia có thực lực vào bậc chí tôn!
Cường giả chí tôn là sự tồn tại đứng đầu đại lục, hàng ngàn hàng vạn cường giả tôn thượng cũng không thể đánh bại cường giả chí tôn! Nếu hắn có thể cắn nuốt linh hồn này, hắn sẽ trở thành cường giả mạnh nhất đại lục, còn ai dám bất kính với hắn?
Đến lúc đó, những kẻ đã tổn thương hắn đều phải trả giá thảm thiết!
Nghĩ vậy, Đan Phi cười điên cuồng, hung ác nói: "Mộ Như Nguyệt, các ngươi chờ đó cho ta, rất nhanh thôi, ta sẽ tìm các ngươi báo thù! Lúc đó, không ai có thể cứu được các ngươi!"