*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Độc dược", khóe môi Mộ Như Nguyệt cong lên, thản nhiên nói, "Yên tâm, độc dược này tạm thời sẽ không lấy mạng ngươi, nếu ngươi muốn có thuốc giải thì phải cam đoan cha mẹ ta an toàn, bọn họ mà xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Đây chính là cơ hội Hạ Thụy tự dâng tới cửa cho nàng.
Trong một gia tộc lớn như Hạ gia, trước nay chỉ có đạo lý ai lo phần người nấy, cho nên dùng tính mạng Hạ Thụy uy hiếp Hạ gia là chuyện không thể, nếu hạ độc Hạ Thụy trước mắt công chúng, Hạ gia biết được thì tình cảnh của cha mẹ càng thêm nguy hiểm.
Nhưng hiện tại thì khác.
Sẽ không có ai biết nàng hạ độc Hạ Thụy, mà Hạ Thụy cũng không ngu ngốc nói ra chuyện này, nếu không, ngươi chịu thiệt chỉ có hắn....
Như vậy, nàng có thể dùng Hạ Thụy để ứng phó một số tình huống khẩn cấp, ít nhất, vì bảo toàn tính mạng mình, Hạ Thụy sẽ không để cha mẹ nàng bị thương....
"Ngươi..." thần sắc Hạ Thụy càng thêm lãnh khốc, ánh mắt thị huyết tàn nhẫn, "Mộ Như Nguyệt, ngươi cho rằng Mộ Tranh đột phá tới cảnh giới địa nguyên thì có thể thoải mái không cần lo lắng sao? Ngươi sai rồi, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận vì hành động hôm nay!"
"Cũng thế", Mộ Như Nguyệt nhếch môi nói, "Bất quá, ta có thể nhắc nhở ngươi một câu trước, mỗi khi màn đêm buông xuống, trái tim ngươi sẽ đau đớn như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, ngươi hảo hảo hưởng thụ đi, đây là cái giá mà Hạ gia các ngươi phải trả!"
Hạ Thụy siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ta muốn mang Sở Vận đi!"
Bất luận thế nào, hắn vẫn có tình cảm với nữ nhân kia...
Hai mắt Sở Vận sáng lên, nhìn Thẩm Mặc đang đứng một bên, tim nàng trầm xuống, so với Thẩm Mặc, xem ra Hạ Thụy vẫn yêu nàng hơn...
"Ta từ chối!" Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn khuôn mặt xanh mét của Hạ Thụy, "Ngươi có thể đi, nàng... không thể."
"Mộ Như Nguyệt, đừng quên cha mẹ ngươi còn nằm trong tay Hạ gia ta!" Nắm đấm của Hạ Thụy khẽ run, đè thấp giọng, giận dữ hét lên.
"Nếu ngươi không cần mạng thì có thể dùng bọn họ uy hiếp ta."
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, chỉ cần một ánh mắt đã khiến Hạ Thụy nuốt hết những lời định nói vào...
Hắn yêu Sở Vận, nhưng so với Sở Vận, hắn càng yêu bản thân mình hơn...
"Hừ!"
Hạ Thụy hung hăng phất tay, đảo mắt qua khuôn mặt tái nhợt của Sở Vận, sau đó không quay đầu lại rời khỏi Mộ gia...
"Thụy!"
Sở Vận biến sắc, tê tâm liệt phế thét lên, nàng bất chấp tất cả nhào tới, nhưng còn chưa đến gần Hạ Thụy đã bị một thiếu niên chặn đường.