Tô Chấn biến sắc, vội vàng nói: "Nguyên gia chủ, ngươi cho ta một cơ hội nữa, bất luận thế nào Thư Ninh cũng sẽ ngoan ngoãn gả vào Nguyên gia, cho dù phải ép buộc ta cũng sẽ bắt nàng làm!"
"Tốt! Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa."
Sắc mặt Nguyên Lạc Tâm có chút khó coi, ở Nguyên gia, tôn tử hắn chính là thịt trên đầu quả tim mọi người, hơn ba mươi năm qua muốn gì được nấy, nếu tôn tử đã nhìn trúng Thư Ninh, vậy bất luận thế nào hắn cũng sẽ đưa Thư Ninh lên giường hắn....
Nhưng mà, không biết với thân thể Thư Ninh này, có thể sống được mấy ngày.
Thư Ninh hoàn toàn thay đổi sắc mặt, khí chất thanh nhã biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng băng hàn nhìn chằm chằm phụ thân trên danh nghĩa của mình.
Trước kia, hắn đuổi nàng đi, nàng đã thất vọng với nam nhân này rồi, không ngờ hắn còn có thể làm ra chuyện vô sỉ thế này...
"Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng tuyệt đối không gả cho vị thiếu gia Nguyên gia kia!"
Ánh mắt Thư Ninh lạnh lẽo, xoay người muốn rời đi.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm bạo nộ của Tô Chấn: "Người tới, ngăn nàng lại cho ta!"
"Vâng, gia chủ!"
Bá!
Vô số người lập tức xông tới, bao quanh Thư Ninh.
Từ đầu đến cuối, Thư Ninh mặt không đổi sắc, chỉ có ánh mắt càng âm trầm thêm vài phần.
Xem ra, lúc này nàng thật sự không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa...
"Thư Ninh, ta khuyên ngươi nên nghe lời cha ngươi đi!"
Tô Sương vừa đến liền nhìn thấy một màn này, tươi cười vui sướng khi người gặp họa: "Ngươi cũng biết thế lực của Nguyên gia, nếu như ngươi cự tuyệt, ngươi không nghĩ đến sẽ mang lại hậu quả gì cho Tô gia sao? Đã là nữ tử Tô gia thì tất nhiên phải cống hiến cho Tô gia."
Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Tô Sương, Thư Ninh cười lạnh nói: "Nếu ngươi yêu Tô gia như vậy, tại sao ngươi không gả?"
Đột nhiên, sắc mặt Tô Sương xanh mét.
Ai mà không biết thiếu gia Nguyên gia rất tàn bạo? Không biết đã ngược đãi chết bao nhiêu nữ nhân rồi, nàng gả cho người như vậy không phải muốn chết sao?
"Thư Ninh, người thiếu gia Nguyên gia nhìn trúng là ngươi chứ không phải ta, cho dù ta muốn gả, hắn cũng chưa chắc sẽ muốn..."
"Nếu hắn muốn thì sao?" Thư Ninh khẽ cong môi, cười như không cười hỏi.
"Nếu, người thiếu gia Nguyên gia muốn là ta, ta tất nhiên sẽ cống hiến vì Tô gia." Tô Sương nói hiên ngang lẫm liệt, rất được lòng Tô Chấn.
Trong lòng hắn bất giác cảm thán, nếu nữ tử Tô gia đều giống như Tô Sương, sợ là hắn nằm mơ cũng cười tỉnh...
"Tô Sương, nhớ rõ lời ngươi nói", Thư Ninh quay đầu nhìn về phía Nguyên Lạc Tâm, "Nguyên gia chủ, nếu Tô Sương đã muốn thay ta xuất giá, không bằng ngươi bảo thiếu gia Nguyên gia cưới nàng đi, bất luận là dung mạo hay trình độ được sủng ái ở Tô gia, Tô Sương đều vượt xa ta."
Nguyên Lạc Tâm trầm mặc, Tô Sương này đẹp thì có đẹp, nhưng tính tình quá kiêu căng, nữ nhân như vậy sao xứng qua cửa Nguyên gia?
Nhưng Tô Sương nhìn thấy Nguyên Lạc Tâm trầm mặc, cho rằng hắn đáp ứng thỉnh cầu của Thư Ninh, sắc mặt đại biến: "Thư Ninh, ngươi vô sỉ!"
"Ta vô sỉ? Không phải chính ngươi đáp ứng sao?"
Chỉ cần nghĩ tới chuyện mẫu thân nữ nhân này hại chết nương nàng, trong lòng Thư Ninh liền dâng lên lửa giận mãnh liệt, nụ cười càng thêm lạnh lẽo.
"Ngươi..." Tô Sương hung hăng trừng mắt Thư Ninh, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Chấn, nước mắt lưng tròng nói: "Cha..."
"Đủ rồi!" Tô Chấn hung hăng đập bàn, xanh mặt quát: "Trói Thư Ninh lên kiệu hoa, đưa đến Nguyên phủ..."