Chương 11
Bắc Cảnh là nơi hẻo lánh và lạnh giá nhất của Bắc Khê.
Mới tháng mười một, Bắc Cảnh đã như giữa mùa đông. Trên trời bay xuống những bông tuyết trắng muốt. Đây chắc chắn là tuyết rồi.
Ở Nam Đường, ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Những bông hoa màu trắng. Những viên đường màu trắng.
Thì ra thật sự đẹp đến thế.
Ai đã từng nói với ta những điều này? Những ký ức kỳ lạ này, rốt cuộc từ đâu mà có?
Đáng tiếc hoa thu vũ đã héo tàn hết rồi. Nếu không ta nhất định sẽ nhai bừa một phen. Dù là tự lừa dối bản thân cũng được, còn hơn là sự mông lung trong lòng lúc này.
Vài bông tuyết rơi vào miệng, mát lạnh, trượt qua cổ họng, lan xuống tận đáy lòng.
Không thơm, cũng không ngọt. Không phải hoa, cũng không phải đường.
Ánh lửa từ xa nhuộm đỏ nửa bầu trời. Trong cảnh tuyết rơi, trông lại càng rõ ràng. Ta một mình đến Bắc Cảnh, vừa lạnh vừa mệt. Đột nhiên nhìn thấy đống lửa trại như vậy, ta không kìm được tiến lại gần.
Một cô gái có khuôn mặt hiền lành thấy ta bằng tuổi mình, vội kéo tay ta, ra hiệu cho ta ngồi xuống bên cạnh nàng.
Người ta nói đàn ông Bắc Khê vốn dâm đãng. May mắn thay, đường ta đi vắng vẻ, không gặp phải kẻ xấu nào.
Dân chúng ở Bắc Cảnh này lại rất chất phác. Vô số nam nữ thanh niên nắm tay nhau nhảy múa quanh đống lửa trại, trong miệng ngân nga những bài ca mà ta không hiểu.
Nhưng giai điệu lại vui tươi, trên mặt ai cũng nở nụ cười. Một người đàn ông đột nhiên quỳ nửa người xuống, áp mu bàn tay của cô gái lên trán mình.
Thiếu nữ đỏ mặt, lật bàn tay lại, nhẹ nhàng ấn vào trán hắn. Người đàn ông kia như được khích lệ, ôm cô gái lên, vui vẻ xoay tròn liên tục. Những người vây xem cũng huýt sáo cổ vũ. Cô gái bên cạnh ta cũng nở một nụ cười e thẹn.
Chỉ có một mình ta là không hiểu.
Động tác này, Bắc Yếm Ly đã từng làm với ta hai lần. Chẳng lẽ còn có ý nghĩa đặc biệt nào sao?
Nàng ta vô cùng kinh ngạc:
"Ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết, e là không phải người Bắc Khê chúng ta rồi?"
Ta thu lại vẻ mặt. Cô gái thấy ta không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục hỏi.
"Đàn ông Bắc Khê chúng ta địa vị tôn quý, từ xưa đến nay không bao giờ cúi đầu dễ dàng. Nếu một người đàn ông sẵn sàng để trán mình lộ ra trước một người phụ nữ, đó chính là lời cầu hôn chân thành nhất. Bày tỏ rằng đời này, chỉ yêu thương một mình nàng mà thôi."
Ánh lửa chiếu đỏ khuôn mặt nàng. Có lẽ nàng ta đã nhớ lại một kỷ niệm ngọt ngào nào đó.
Nàng ta ngừng lại, nói tiếp:
"Nếu cô gái đó không phản ứng lại trong một thời gian dài, thì coi như là từ chối. Nếu cô gái lật bàn tay lại, úp lòng bàn tay vào hắn, thì có nghĩa là đã chấp nhận tình cảm của người đàn ông.”
"Tâm chàng, tâm thiếp."
Giọng nói của nàng ta nghe rất mơ hồ.
Bắc Yếm Ly đã hai lần đặt mu bàn tay ta lên trán hắn, nhưng cả hai lần đều say rượu.
Có phải hắn đã nhầm ta thành công chúa thật sự?
Khi ta lật bàn tay lại, có vẻ như ta đã đa tình rồi.
Lửa trại cháy bùng bùng. Cái lạnh ban nãy đã bị xua tan hoàn toàn.
"Này, cô nương, sao cô lại khóc vậy?"
Ta ra sức lắc đầu. Ta đâu có khóc.
Nhất định là do lửa quá lớn, làm ta cay mắt mà rơi lệ thôi.