Tuyệt Thế Cường Long

Chương 130: Hiện giờ anh vẫn chưa rõ ràng sao?”

“Vương Hổ, loại chuyện như tình cảm này cần phải tuần tự từng bước một, tôi nói rồi, tôi sẽ nghiêm túc suy xét.”  

             Vẻ mặt của Hướng Đông Tinh bình tĩnh nhìn mặt trời lặn, cả người được bao phủ trong ánh hoàng hôn khiến người ta có loại cảm giác quen thuộc đây là nữ thần.  

             Vương Hổ cười cười, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi biết cô đang cố ý kéo dài thời gian mà thôi, nhưng trong lòng tôi trước sau vẫn có một tia hy vọng, hy vọng cô có thể hồi tâm chuyển ý.”  

             Hướng Đông Tinh nói: “Tôi không hề kéo dài thời gian, tôi đối với anh cũng có hảo cảm, nếu không anh mời tôi ăn cơm như vậy tôi chưa chắc sẽ đi.”  

             Vương Hổ lại cười nhạo lên, lắc lắc đầu, sau đó thần sắc lạnh lùng nói: “đông tinh, kiên nhẫn của tôi đã tới cực hạn rồi! Vậy nên hôm nay để cô chết ở chỗ này đi.”  

             Hướng Đông Tinh đột nhiên ngẩn ra, quay đầu lại không thể tin nhìn Vương Hổ!  

             Cô ta không hề nghĩ tới Vương Hổ sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa còn dám nổi lên sát tâm với cô ta!  

             Biện pháp tốt nhất khiến tập đoàn hướng thị tan rã chính là trực tiếp diệt trừ đầu rồng Hướng Đông Tinh, chỉ cần cô ta chết thì tập đoàn hướng thị tất sẽ loạn, những người thân thích đó của cô ta khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn mà tất nhiên sẽ nhao lên tranh đấu.  

             “Vương Hổ, anh….” Hướng Đông Tinh nhìn Vương Hổ, khiếp sợ nói: “Anh vậy mà muốn giết tôi?”  

             “So với việc bị một nữ nhân vĩnh viễn không chiếm được nắm mũi dắt đi thì không bằng gi ết chết cô ta.” Vương Hổ mỉm cười: “Cô chết, chúng tôi thâu tóm tập đoàn hướng thị cũng sẽ mất ít tổn thất hơn, càng thêm nhiều lợi ích.”  

             Trong lòng Hướng Đông Tinh lộp bộp một tiếng, lúc này mới nhớ tới lời cảnh cáo của Tề Đẳng Nhàn, Vương Hổ trước sau gì vẫn là người của giang hồ, kiên nhẫn có giới hạn, vì thế hãy cẩn thận anh ta chơi trò chủ nghĩa nhân đạo huỷ diệt.  

             Nhưng Hướng Đông Tinh trước sau chưa từng để trong lòng, bởi vì Vương Hổ vẫn luôn theo đuổi cô ta, thậm chí cô ta còn thỉnh thoảng đồng ý đi ăn cơm với Vương Hổ.  

             Mục đích làm như vậy chỉ vì tạm thời kìm chân Vương Hổ, tránh để anh ta hạ thủ với tập đoàn hướng thị sớm như vậy.  

             “Tự cô nhảy xuống hay để tôi phải giúp cô một tay?!” Sắc mặt Vương Hổ đột nhiên lạnh lùng không có một tia tình cảm, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Hướng Đông Tinh.  

             Phí trước Hướng Đông Tinh chính là vực sâu vạn trượng, chỉ cần nhảy xuống là sẽ xương nát thịt tan.  

             Hướng Đông Tinh nói: “Anh muốn tôi cùng anh ngắm mặt trời lặn, tâm sự với anh, nhưng hiện tại anh muốn tôi đi chết?!”  

             “Không cần phải diễn kịch, tôi biết cô không hề có bất cứ tình cảm gì với tôi cả. Một người phụ nữ có thể ôm theo hũ tro cốt của cha mẹ ở trên hội đồng quản trị tranh quyền thì sao có thể dễ dàng động tâm như vậy?” Vương Hổ châm biếm lắc đầu tiến lên phía trước một bước.  

             “Tôi đã sắp xếp tốt mọi thứ rồi, cô chết rồi, sẽ không có ai nghi ngờ tới trên đầu tôi được.”  

             “Ngay cả tôi có bị liên lụy đi nữa thì cũng sẽ có người thay tôi gánh trách nhiệm này.”  

             “Dù tập đoàn hướng thị có giãy giụa như nào đi nữa thì cũng vô dụng thôi, chẳng sợ cô không chết đi nữa thì cũng sẽ tan xương nát thịt dưới liên thủ của hai thế lực lớn là tập đoàn hổ môn và tập đoàn từ thị thôi.”  

             “Cho nên là, an tâm chịu chết đi!”  

             “Nguyện cho cô kiếp sau có thể trở thành người phụ nữ yêu tôi.”  

             Vương Hổ tiến lên phía trước hai bước đối mặt với Hướng Đông Tinh, trên mặt là thần sắc lãnh khốc không thể nói hết.  

             Cuối cùng Hướng Đông Tinh cũng lạnh mặt lại, cô ta biết bản thân hiểu lầm Vương Hổ, cũng lãng phí lời hay của Tề Đẳng Nhàn.  

             “Vương tổng thật đúng là lãng mạn, vì theo đuổi hướng tổng của chúng tôi mà có thể mời cô ấy tới đỉnh Vân Đỉnh Sơn ngắm mặt trời lặn nha!” Lại ngay lúc này vang lên một trận thanh âm lười nhác, có người đi tới đài ngắm cảnh bên cạnh vực sâu này.  

             Vương Hổ đột nhiên ngẩn ra, quay đầu thấy là Tề Đẳng Nhàn thì khiếp sợ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”  

             “Nhà tôi ở ngay sơn trang Vân Đỉnh, sao tôi lại không thể ở đây được?” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói đi lên phía trước.  

             Hướng Đông Tinh nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì vui mừng ra mặt, cô ta không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn sẽ xuất hiện vào lúc này!  

             Tề Đẳng Nhàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Hướng Đông Tinh có sắc thái khác với mặt liệt thường ngày như vậy. Hướng Đông Tinh vân luôn lạnh như băng, tựa như người mày không có tình cảm vậy.  

             “Nếu cậu cũng tới thì hai người chết chung một chỗ cũng tốt.” Vương Hổ mặt vô biểu tình nói, vỗ vỗ tay.  

             Từ trong rừng cây chui ra vài người.  

             Tề Đẳng Nhàn hơi mỉm cười nói: “Ai chết ở đây còn chưa chắc chắn được đâu!”  

             Hắn trực tiếp đi tới bên cạnh Hướng Đông Tinh chắn cô ta ở phía sau, lạnh nhạt đánh giá Vương Hổ và các thuộc hạ của anh ta.  

             Mấy tên thuộc hạ mà Vương Hổ mang tới này đều rất đô con, bên hông hơi cộm lên, hiển nhiên là súng ngắn.  

             Nếu thật sự ra tay ở mảnh đất trống như này, Tề Đẳng Nhàn còn phải bảo vệ Hướng Đông Tinh, có thể thu phục được hay không thì đúng là khó nói.  

             Vương Hổ nâng tay phải của mình lên, nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, đẩy Hướng Đông Tinh xuống dưới, tôi tha cho cậu một mạng!”  

             “Đẩy mẹ anh đấy mà đẩy? Đầu óc có bệnh?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày mắng.  

             Tay phải Vương Hổ nâng lên lập tức chém xuống, nhưng chính lúc này lại nghe thấy thanh âm bước lên bậc thang.  

             Người đi lên có thân ảnh nhỏ dài, giày quân đội màu đen phối với quần quân đội màu đen, bên trên là một chiếc áo sơ mi quân đội, tuy rằng trên vai rỗng tuếch nhưng khí chất của người tới kia bày ra so ra còn muốn cao ngang với ngọn núi này.  

             “Ngọc Tiểu Long?!” Hướng Đông Tinh không nhịn được kinh hô một tiếng, kinh ngạc hô lên tên đối phương.  

             Ngọc Tiểu Long đi lên bậc thang, nhìn thoáng qua mọi người, nói: “Náo nhiệt vậy sao?”  

             Sắc mặt của Vương Hổ cứng đờ, hơi mỉm cười nói: “Ngọc tướng quân, tôi và từ tổng là bạn tốt….”  

             “Tôi biết mà! Chỉ là làm việc không thể đường đường chính chính sao? Cứ một hai phải đường ngang ngõ tắt?” Ngọc Tiểu Long có chút khó hiểu hỏi, mày đẹp hơi nhướng lên nhìn Vương Hổ.  

             “....” Trong lúc nhất thời Vương Hổ không nói ra lời.  

             Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Sơn trang Vân Đỉnh là một nơi tốt, tôi thích ở đây.”  

             “Nhưng nếu hướng tổng hương tiêu ngọc vẫn ở chỗ này, khó tránh khỏi người ngoài sẽ nói ra nói vào gì đó.”  

             “Cái gì mà vì Ngọc Tiểu Long ở đây nên mới có thể xảy ra án mạng, cô ta cũng chỉ như vậy vân vân.”  

             Khóe miệng Vương Hổ giật giật, không nói gì.  

             “Tất cả đi đi, tôi ở chỗ này ngắm phong cảnh xem mặt trời lặn một lát.” Ngọc Tiểu Long cười cười, nói: “Tề Đẳng Nhàn ở lại là được.”  

             Vương hổ dù không cam lòng nhưng Ngọc Tiểu Long cũng đã nói vậy rồi, anh ta không còn gì để nói nữa.  

            Phất phất tay, Vương Hổ dẫn theo người của mình rời khỏi.  

             Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ không muốn phản ứng Ngọc Tiểu Long, cũng muốn bỏ của chạy lấy người nhưng Ngọc Tiểu Long lại nói: “Ngay cả dũng khí gặp mặt tôi cũng không có?”  

             Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, để Hướng Đông Tinh đứng ở một bên chờ rồi lập tức đi tới bên cạnh Ngọc Tiểu Long, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”  

             “Tôi cứu anh một mạng như vậy mà ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?” Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói.  

             Tề Đẳng Nhàn hơi câm nín một chút, người phụ nữ này lôi từ đâu ra lắm cảm giác ưu việt thế? rõ ràng là tới cứu Vương Hổ và nhóm người kia của anh ta một mạng mà! Mặc dù thuộc hạ của Vương Hổ đều mang theo súng, có hơi khó giải quyết một chút nhưng hắn không phải loại giết người máu me gì, chỉ bị thương chút xíu mà thôi.  

             Ngọc Tiểu Long nói: “Anh không cần phải làm lại những việc trẻ con đó nữa đâu, thành thành thật thật bảo vệ tốt địa bàn hiện giờ sống yên ổn qua ngày không tốt sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, ánh chiều ta dừng ở trên mặt người phụ nữ tuy rằng có chút đẹp đến không chân thực nhưng cũng khiến hắn phiền chán tới mức nói không nên lời.  

             “Chỉ dựa vào anh cũng không thay đổi được cái gì, động dạng cũng không thể ném mặt mũi của tôi được.”  

             “Hiện giờ anh vẫn chưa rõ ràng sao?”  

             “Chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”  

             “Tôi ở trên đỉnh núi.”  

             “Mà anh….”  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất