Tuyệt Thế Cường Long

Chương 154: "Dọa tao à? nực cười thật đấy!"

Tề Đẳng Nhàn lặng lẽ đi đến trước mặt Dương Văn Khải, nhìn thẳng vào mặt Dương Văn Khải.  

             Nếu các tù nhân trong nhà tù U Đô nhìn thấy dáng vẻ này của hắn , họ có lẽ sẽ phải quỳ xuống cầu xin sự tha thứ ngay tại chỗ, Nhị đương gia mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!  

             "Anh cảm thấy xe của anh rất ngầu đúng không? Suýt chút nữa đụng phải người khác thì không cần xin lỗi sao?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

             "Không phải xe của tôi ngầu, mà là tôi ngầu! Đối với người như tôi, cho dù lái xe ba bánh, thì cũng không phải loại nhà quê như anh có thể ăn vạ." Dương Văn Khải cười khẩy.  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cúi người xuống nhặt lấy một viên gạch.  

             Hắn bất ngờ ném thật mạnh viên gạch, rầm một tiếng, viên gạch trực tiếp đập xuyên qua kính chắn gió của chiếc Mercedes-Benz, toàn bộ kính chắn gió bị nứt vỡ hết, khắp nơi đều có những vết nứt dày đặc.  

             Hai nữ minh tinh sửng sốt, người đàn ông này điên rồi sao? Lại dám đập phá xe của Dương Văn Khải.   

             Dương Văn Khải cũng không khỏi sững sờ tại chỗ, anh ta không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại dám đập xe của mình!  

             Lý Vân Uyển đưa tay vỗ nhẹ vào trán mình, quả nhiên, Tề Đẳng Nhàn tên gia hoả này không phải là người chịu thiệt.  

             Đôi khi hắn nói rất nhiều, nhưng đôi khi tính tình lại như một con bò, kéo thế nào cũng không thể kéo lại được.   

             "Chết tiệt, mày dám động vào xe của tao? !" Dương Văn Khai kinh ngạc nói.  

             Tề Đẳng Nhàn sải bước đến bên cạnh xe, vặn eo xoay hông, giơ chân đạp lên cửa tài xế.  

             "bùm!"  

             Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ cửa xe đều biến dạng, giống như vừa phát sinh một cuộc đụng xe, gần như muốn lìa khỏi thân xe.  

             Hắn rút chân lại, nhìn Dương Văn Khải, bình tĩnh nói: "Tôi không chỉ dám đập xe của anh, nếu anh không xin lỗi chúng tôi, tôi còn dám đem mặt anh chà xát trên mặt đất."  

             Dương Văn Khai vẫn chưa hồi thần lại, nhưng hai minh tinh đã nổi da gà rồi.  

             "Thằng khốn, mày có biết Dương công tử là ai không? Mày có biết lai lịch của chiếc xe này không?"  

             "Tên quê mùa chết tiệt, mày dám đập phá xe dự phòng riêng của Dương tỉnh trưởng, còn dám nói năng như vậy với Dương công tử, cho dù Thiên Vương có đến, cũng không cứu nổi mày!"  

             Sau khi Lý Vân Uyển nghe bọn họ nói, cô lập tức cảm thấy kinh hãi, chiếc xe này, lại là của người đứng đầu tỉnh Đông Hải , xe dự phòng riêng của tỉnh trưởng Dương Lệnh Quang?  

             Cô biết xuất thân của Tề Đẳng Nhàn rất phi phàm, có thể khiến cả Hoàng gia kính nể, nhưng Hoàng gia dù có thế lực đến đâu, Hoàng Văn Lãng cũng chỉ là một thị trưởng thành phố mà thôi!  

             Hiện giờ, chiếc xe hắn đập phá là của lãnh đạo tỉnh! Là đồ của quan lớn !  

             Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này, chỉ nhẹ nhàn nhún vai, nói: "Anh muốn xin lỗi chúng tôi hay không?"   

             Dương Văn Khải sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cả giận mắng: " Chết tiệt, tên tạp chủng này, mày dám đập phá xe của tao, hôm nay tao nhất định phải giết mày!"  

             Sau khi nói xong, Dương Văn Khải tức giận đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             "Người này là ai vậy, lại dám đập phá xe ? Biển số xe này mà hắn cũng dám chọc vào sao? Thật không có mắt!"  

             " Chắc là thằng nhà quê từ nơi nào mới đến, không biết biển số xe của sếp tỉnh, bây giờ vui lắm đây."  

             "Người kia chính là Dương Văn Khải công tử của Dương tỉnh trưởng sao? Mẹ kiếp, lại có người dám đập phá xe của cậu ta!"  

             "Chết chắc rồi, chết chắc rồi! Đập xe của nhà tỉnh trưởng, chín mạng cũng đền không đủ!"  

             Một số người qua đường thấy nơi này náo nhiệt quá, đều chạy tới xem thử, sau khi nhìn thấy biển số xe, đều đồng loạt rùng mình.  

             Đây là xe riêng của tỉnh trưởng, lại có người to gan coi trời bằng vung đập nát nó.  

             “ Đừng nói là xe của tỉnh trưởng, cho dù là xe của người đứng đầu đế đô làm như vậy, tôi cũng sẽ đập nát."Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

             Hắn là một người, rất nguyện ý cùng người khác giảng đạo, nhưng mà hắn thấy rằng những người bên ngoài thậm chí còn vô lý hơn những người trong nhà tù U Đô.  

             Vì vậy, Tề Đẳng Nhàn rất sẵn lòng dạy cho những người như vậy một bài học, để họ hiểu thế nào là đạo lý.  

             Lý Vân Uyển run rẩy nói: "Anh Tề, đây là xe của tỉnh trưởng, không phải xe của chó mèo... Anh đập phá như vậy, là lớn chuyện rồi đấy!"  

             Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Có chuyện gì lớn? Hắn say rượu lái xe, suýt chút nữa đụng phải người, còn không chịu xin lỗi, tại sao còn đòi tính sổ lên hết trên người chúng ta!"  

             "Tính sổ?"  

             "Ha ha ha, thật là một câu chuyện cười!"  

             "Đừng nói tao say rượu lái xe, cho dù tao vừa chơi thuốc vừa lái xe, tông chết chúng mày đi nữa, đều là tại chúng mày có mắt không tròng mà thôi!"  

             "Toàn bộ cái tỉnh Đông Hải này, ta chính là đạo lý, dám chống lại ta, chính là chống lại luật pháp!"  

             Dương Văn Khải cười phá lên, anh ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, đôi mắt anh ta sắt lẹm như dao, nồng đậm mùi sát khí.  

             Tề Đẳng Nhàn đưa tay lên nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, quỳ xuống xin lỗi chúng tôi và ăn năn về những gì anh đã làm hôm nay. Nếu không, kết cục của anh sẽ chẳng khác gì chiếc xe này!"  

             "Dọa tao à? nực cười thật đấy!"  

             "Một thẳng nhà quê như mày mà cũng dám uy hiếp tao?"  

             "Chết tiệt, tao nói cho mày biết, tao là con trai của Dương Lăng Quang, người đứng đầu tỉnh Đông Hải!"  

             "Mày động đến một ngón tay của tao thôi, tao đảm bảo cả nhà mày sẽ cùng theo mày bồi táng!"  

             Dương Văn Khải thậm chí còn kiêu ngạo đưa mặt lại gần, cười lạnh nói: "Động vào tao thử xem?"  

             "Dương công tử bá đạo quá! Loại phế vật đáng chết này lại dám khiêu chiến với Dương công tử? chỉ cần một ngón tay thôi cũng có thể bóp ch ết hắn rồi!"  

             "Dương công tử, người cùng loại phế vật cỏ rác này nói nhiều làm gì? Mau tìm người tới đập chết hắn đi, sau đó chúng ta đi ăn nhậu no say."  

             Hai minh tinh bị sự bá đạo của Dương Văn Khải làm khuất phục, trong ánh mắt lộ lên tia lấp lánh, hận không thể lập tức nằm vào lòng anh ta, có người như vậy che chở, sau này nhất định sẽ thăng quan tiến chức!  

             "Cho mày một trăm lá gan, mày cũng không dám động vào tao nữa!" Dương Văn Khải hừ lạnh một tiếng.  

             Vừa dứt lời, liền thấy tay Tề Đẳng Nhàn đã nâng lên.  

             Còn chưa kịp nói, chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau điếng, trước mắt tối sầm, không đứng vững nổi ngã lăn xuống đất!  

             "Chậc!"  

             Dương Văn Khải đã khiến Tề Đẳng Nhàn ra tay đánh đến mức đầu ong ong quay cuồng, ngã khụy xuống đất.-  

             Lý Vân Uyển đứng bên cạnh bị doạ cho phát ngốc, đây là công tử con nhà tỉnh trưởng a, Tề Đẳng Nhàn sao có thể cho con nhà người ta ăn tát như vậy, sau này có muốn sống ở Đông Hải này nữa không đây?  

             Người đến xem náo nhiệt cùng hai tiểu minh tinh cũng ngây người ra tại chỗ, ai nấy đều khiếp sợ, đây là con trai của tỉnh trưởng, lại bị người ta tát lật mặt xuống đất thế kia?  

             "Con trai tỉnh trưởng thì lợi hại lắm sao? Hơn tôi một cái đầu, hay hơn tôi hai cái tay?" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi.  

             Hai minh tinh lập tức hét toáng lên và chạy đến đỡ Dương Văn Khải lên khỏi mặt đất.  

             "Tên khốn nhà quê chết tiệt, dám đánh Dương công tử cao quý, ngươi chết chắc rồi!"  

             "Tên nhà quê hôi hám, thứ không biết sống chết là gì, dám ra tay với Dương công tử, ngươi có trăm cái mạng cũng không đủ dùng!"  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất