Tuyệt Thế Cường Long

Chương 185: “Bởi vì tôi thật sự không có hứng thú gì mà!”

Sau khi ăn xong cơm trưa, Tề Đẳng Nhàn liền trực tiếp theo hai người Dương Lệnh Quang và thư ký Ngô đi gặp Phó Phong Vân.  

             Chờ sau khi Tề Đẳng Nhàn đi rồi, Dương Quan Quan mới có hơi kinh ngạc nói: “Tôi thấy Dương chủ tịch tỉnh này, tại sao cứ như chạy theo Tề Đẳng Nhàn tới đây vậy?”  

             Lý Vân Uyển cười ha ha nói với Dương Quan Quan: “Tôi đã sớm nói với cô, không nên giữ khư khư ấn tượng ban đầu, trông mặt mà bắt hình dong, lại nói, dáng dấp anh Tề cũng đâu phải rất khó coi đâu!”  

             Dương Quan Quan nói: “Hình như cô hiểu rất rõ anh ta, không bằng nói mấy bí mật ra nghe một chút?”  

             Dương Quan Quan tận mắt nhìn thấy Lý Vân Uyển ngồi trong lồ ng ngực Tề Đẳng Nhàn hôn môi với hắn, tất nhiên rất rõ ràng mối quan hệ giữa hai người không đơn giản, cố ý dụ cô ta nói ra.  

             “Ha ha ha, sao tôi có thể biết rõ được chứ, tôi cũng đâu phải vợ anh ấy, cô nên đi hỏi Mộng Mộng.” Lý Vân Uyển cười ha ha, trả lời có lệ.   

             “Anh ta và cô có khi còn thân mật hơn anh ta với vợ nữa!” Trong lòng Dương Quan Quan không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không vạch trần.  

             Vừa rồi ở phòng tiếp khách bị Tề Đẳng Nhàn đụng vào ngực, chuyện này làm cho Dương Quan Quan rất khó chịu, cái gã này này có lẽ có chút năng lực, nhưng chung quy vẫn là tên háo sắc, khiến người khác khinh thường!  

             Lý Vân Uyển hỏi: “Tôi thấy cô hình như rất có thành kiến với anh ấy?”  

             Dương Quan Quan liền nói: “Ánh mắt của anh ta nhìn tôi không có ý tốt, cứ nhìn chằm chằm vào chỗ không nên nhìn.”  

             Lý Vân Uyển thật ra không để ý chút nào, thậm chí trực tiếp nở nụ cười, nói: “Cô lớn như vậy, tôi là phụ nữ còn thường xuyên nhìn chằm chằm vào chỗ đó của cô, nói gì đến đàn ông!”  

             Dương Quan Quan bị những lời này khiến cho có chút dở khóc dở cười.  

             Khi hai người nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn đã đi theo Dương Lệnh Quang tới chỗ  ở của Phó Phong Vân chỗ ở rồi  

             Đây là một tòa biệt thự nhỏ gần vùng ngoại thành, nhìn qua như không hề đề phòng, nhưng trong bóng tối toàn bộ đều là trạm gác, một khi có người xâm nhập lập tức có thể phát hiện.  

             Người quyền cao chức trọng như Phó Phong Vân, đối với quốc gia mà nói thì quá trọng yếu, nếu không cũng sẽ không đạt được công huân như thế.  

             Trong ngoài nước, không biết có bao nhiêu người căm thù Phó Phong Vân, muốn ông ấy chết oan chết uổng.  

             “Vị này nhất định chính là Nhị đương gia mà Sở Vô Đạo đã đề cập với tôi vô số lần, Tề Đẳng Nhàn, Tề tiên sinh đúng không?” Phó Phong Vân cười tủm tỉm mà đứng ở cửa nghênh đón, bày ra một bộ dáng vẻ chiêu mộ người tài.  

             Tề Đẳng Nhàn trên dưới đánh giá ông lão này, vóc dáng không cao, râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần minh mẫn, hơn nữa, trên người có một loại hơi thở hào hùng rất mạnh mẽ, hiển nhiên là nhân vật đã chinh chiến chém giết cả đời.  

             Tề Đẳng Nhàn liền tùy tùy tiện tiện gật gật đầu, nói: “Tôi chính là Nhị đương gia Tề Đẳng Nhàn của nhà tù U Đô, không biết Phó lão tìm tôi có chuyện gì?”  

             Phó Phong Vân lập tức nói: “Đi vào ngồi xuống uống ly trà, chậm rãi nói chuyện.”  

             Dương Lệnh Quang còn cười cười với Phó Phong Vân, nói “Phó lão, người tôi đã đưa đến, liền đi về trước đây, chỗ của tôi còn có rất nhiều chính vụ cần phải xử lý.”  

             “Vất vả cho cậu rồi, Tiểu Dương.” Phó Phong Vân gật đầu, sai người đưa Dương Lệnh Quang rời đi.  

             “Không dám nhận, không dám nhận!” Dương Lệnh Quang đối mặt với Phó Phong Vân, một chút khí phách của chủ tịch tỉnh cũng không có, khách khách khí khí.  

             Tề Đẳng Nhàn đi theo Phó Phong Vân vào trong phòng khách ngồi xuống, có trà ngon tiếp đãi hắn.  

             Bên cạnh Phó Phong Vân có một người đàn ông cao gầy nhưng rắn chắc đang đứng, tuy rằng gầy nhưng đều không phải gầy kiểu yếu đuối mong manh mà là một kiểu gầy sắc bén, xương tay rất rắn chắc hữu lực, huyệt Thái Dương hơi hơi nhô lên, vừa thấy liền biết là một cao thủ khó gặp.  

             “Có chuyện cứ việc nói thẳng đi, Phó lão không cần khách khí.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt mà nói.  

             “Ha ha… Chuyện là như thế này……” Phó Phong Vân kể lại chuyện bản thân đi đón Sở Vô Đạo ra tù, sau đó mời Sở Vô Đạo hỗ trợ.  

             “Vị được xưng là Chiến tranh chi vương Vladimir này không phải người đơn giản, nếu để hắn ẩn núp lâu dài trong lãnh thổ nước ta, khó tránh khỏi sẽ mang đến một ít phiền toái và tổn thất cho chúng ta.”  

             “Người này giá trị vũ lực cũng vô cùng cao, từng có nhiều lần giao thủ cùng chúng ta, nhưng mỗi một lần đều khiến cho chúng ta tổn thất thảm trọng.”  

             Tề Đẳng Nhàn yên lặng nghe Phó Phong Vân nói cho hết lời, vị Vladimir này hắn cũng đã từng nghe thấy, là người Tuyết Quốc, từ trong trại huấn luyện miền tây cao nguyên Tuyết Quốc đi ra.  

             Khi các đại lão trong ngục giam bị Tề Đẳng Nhàn treo lên đánh đề cập đến hắn ta đều khen không dứt miệng, nói người này tuy rằng là người Tuyết Quốc nhưng là lại rất tinh thông võ học của Hoa Quốc.  

             Lúc trước, từng lẻn vào Hắc Châu ở nước nào đó, khơi mào một hồi chính biến ở nơi đó, cũng khiến chiến tranh lan tràn tới vài quốc gia ở giữa, vì vậy được gọi là “Chiến tranh chi vương”.  

             Vị Vladimir này ở trong danh sách nguy hiểm của cảnh sát quốc tế được xác định là nhân vật cấp “3S” - cấp cực kỳ nguy hiểm.  

             “Ồ…”  

             “Tôi không có hứng thú.”  

             Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe xong, lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó trả lời bằng năm chữ.  

             Hắn đứng dậy, mỉm cười nói: “Nếu Phó lão không còn chuyện gì khác để nói, tôi đây liền đi về trước!”  

             Phó Phong Vân không khỏi ngẩn ra, biểu tình trên mặt cũng trở nên cứng đờ.  

             Người đàn ông cao gầy bên cạnh ông ấy ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tề tiên sinh, người nhà cậu không dạy dỗ cậu nên tôn trọng người khác như thế nào sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói:”Tôi đã rất tôn trọng Phó rồi rồi, tự mình đến đây gặp ông ấy, hơn nữa còn nghe ông ấy nói xong mọi chuyện. Nếu không, đến tới đây tôi cũng sẽ không tới!”  

             Người đàn ông cao gầy cười lạnh nói: “Cậy tài khinh người, cũng phải có cái bản lĩnh nấy! Nếu không phải Sở Vô Đạo hết lòng đề cử cậu trước mặt Phó lão, con kiến như cậu ngay cả tư cách chiêm ngưỡng Phó lão cũng không có.”  

             Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Tùy anh nói như thế nào thì nói, chuyện này lại không liên quan gì đến tôi, sao tôi phải đi quản?”  

             Phó Phong Vân nói: “Tề tiên sinh, nếu cậu đồng ý ra tay thì đó là góp sức vì quốc gia, là thể hiện lòng yêu nước! Nếu Sở Vô Đạo đã hết lòng đề cử cậu với tôi, vậy chứng minh chắc chắn bản lĩnh của cậu không tầm thường, hà tất phải của mình mình quý làm gì?”  

             “Bởi vì tôi thật sự không có hứng thú gì mà!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

    “Là không có hứng thú, hay là chỉ là hư danh, căn bản không dám?!” Người đàn ông cao gầy lạnh giọng hỏi.  

             “Vẫn là câu nói kia, tùy anh nói như thế nào thì nói.” Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười, “Phó lão, tạm biệt, đi trước!”  

             Sau khi nói xong lời này, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.  

             Người đàn ông cao gầy lại bước chân như điện, vụt vụt hai lần, lượn vòng quanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             “Phó lão không nói gì, cậu nói đi là đi?” Người đàn ông cao gầy nói.  

             “Như thế nào, bây giờ vẫn là xã hội phong kiến à? Tôi thấy quan lớn thì phải cáo từ, phải ba quỳ chín lạy rồi mới được đi?” Hai tay Tề Đẳng Nhàn nhét ở trong túi, lười biếng mà nhìn hắn.  

             Người đàn ông cao gầy nói: “Vừa thấy cậu tôi liền không thoải mái, một đấng nam nhi lại không có chút tinh thần, lỏng lỏng lẻo lẻo giống một người chết! Thật không biết tại sao Sở Vô Đạo lại bị mù, đề cử loại phế vật như cậu tới?”  

             Sắc mặt Phó Phong Vân cũng có chút khó coi, đúng là lần đầu tiên trong cuộc đời này có người không cho ông ấy mặt mũi như vậy.  

             Người đàn ông cao gầy nói: “Phó lão, không cần cầu xin người này, Hoa Quốc chúng ta không thiếu nhất chính là nhân tài!”  

             Phó Phong Vân vẫy vẫy tay, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nếu Tề tiên sinh không muốn, vậy đi đi thôi.”  

             “Hừ, họ Tề đều là một cái dáng vẻ này, hèn nhát không gánh vác nổi.”  

             “Khó trách sự kiện lúc trước muốn một mình mẹ của cậu gánh vác, cha cậu ngay cả cái rắm cũng không dám thả!”  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất