“Là anh tự mình ra tay, hay là tôi sai người giúp anh?”
Dương Phỉ Phỉ nhìn Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt tràn đầy sát khí hỏi.
Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, sau đó hỏi ngược lại: "Cô có bệnh không? Cô có muốn tôi gọi bác sĩ cho cô không? Là cô phi ngựa đâm người trước, bây giờ ngược lại thành tôi không đúng? ”
Dương Phỉ Phỉ lạnh lùng nói: "Con Hãn Huyết Bảo Mã này của tôi được mua từ Ả Rập, tốn ước chừng sáu mươi triệu! Có thể bị con ngựa cao quý như của tôi đụng chết, là vinh hạnh của đứa con hoang Dương Quan Quan! ”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được buồn cười hỏi: "Cô có học luật hay không, có biết tránh nguy hiểm khẩn cấp hay không? Mạng người lớn như trời, cho dù là một con gấu trúc bị tôi gi ết chết, tôi cũng không phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào. ”
“Tên này đầu óc có hố rồi, cứu kẻ thù của cô Dương, nói chuyện còn kiêu ngạo như vậy, chê mình mạng dài à?"
“Nếu hắn trực tiếp quỳ xuống cho cô Dương, sau đó thành thành thật thật dập đầu cầu xin tha thứ, nói không chừng tâm tình cô Dương tốt còn có thể buông tha cho hắn!
“Đúng vậy, hắn là cái thá gì, có thể so sánh với người của Ma Đô Dương gia? Còn dám nói như vậy? Diêm vương không thu hắn cũng không được! ”
Mọi người nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói xong, đều xôn xao lắc đầu, cảm thấy hắn quá không biết điều, lại dám cùng người của Ma Đô Dương gia khiêu chiến.
"Loại người như ngươi, há mồm ngậm miệng gọi người ta là con hoang, tôi thấy cô cũng không cao quý tới đâu, chẳng lẽ cô là thuần chủng?" Tề Đẳng Nhàn khẽ mỉm cười hỏi.
Dương Phỉ Phỉ nở nụ cười, nói: "Thằng chó, mày rất có can đảm, dám nói chuyện với Dương Phỉ Phỉ tao như vậy, mày thật sự là người đầu tiên! ”
Mọi người xung quanh sắp bị dọa đến tè ra, đây chính là Dương Phỉ Phỉ thiên kim của Ma Đô Dương gia đấy!
Ma Đô Dương gia, đây chính là thế lực của hùng bá một phương, Hắc Bạch lưỡng đạo ăn sạch!
Đều nói rồng mạnh không đè đầu rắn địa phương, nhưng con rồng mạnh mẽ như Ma Đô Dương gia, bất kể đi tới nơi nào, cũng không tồn tại con rắn địa phương nào có thể thể đắc tội nổi!
"Nếu không có việc gì, thì cút đi, đừng có thể hiện chút ưu việt đến đáng thương của cô." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Cảm giác ưu việt?"
"Mày làm Hãn Huyết Bảo Mã của tao bị thương, định nói một câu như vậy rồi bỏ qua?"
"Mày cảm thấy, tao làm sao phải bỏ qua cho mày?
Dương Phỉ Phỉ nhìn con ngựa mình ngã xuống đất không đứng dậy nổi, ánh mắt càng thêm âm u lạnh lẽo, móng tay đều chọc lõm cả lòng bàn tay.
Tề Đẳng Nhàn híp mắt nói: "Đừng nói con ngựa này giá trị sáu mươi triệu, cho dù là giá trị sáu tỷ, tôi cũng sẽ làm như vậy! Mạng người lớn như trời, cô muốn phi ngựa đâm người, đó chính là không đúng! ”
"Không đúng?"
"Ha ha ha..."
“Mày đang nói với Dương Phỉ Phỉ tao, đây là tao không đúng?
"Tao chính là muốn đụng chết đứa con hoang hy vọng hão huyền này, hơn nữa, cho dù đụng chết nó, cũng không ai dám nói cái gì tao!"
“Nó bị ngựa của tao đâm chết, đó là vinh hạnh mà chết!"
"Nhưng mày cứu nó, làm con ngựa của tao bị thương, đó chính là mày không đúng!"
Dương Phỉ Phỉ vẻ mặt ngạo mạn đáp lại, lại đưa tay chỉ chỉ Dương Quan Quan: "Mày hỏi nó, nhìn xem nó có cảm thấy hay không, đây là tao không đúng?! ”
Dương Quan Quan quả nhiên một câu cũng không dám nói, ở trước mặt Dương Phỉ Phỉ sợ đến mức làm cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, Dương Quan Quan đối với hắn chính là thẳng tay đấm người, hơn nữa, hắn còn là cấp trên trực tiếp của Dương Quan Quan.
Chẳng lẽ, Dương Quan Quan này là một người ra ngoài thì hiền lành ngoan ngoãn, ở nhà thì đối xử không ra gì với người thân?
“Người của Dương gia, nói cái gì chính là cái đó, chúng ta không trêu được!”
"Đúng vậy, xin lỗi và thừa nhận sai lầm là lựa chọn duy nhất!"
"Xúc phạm Ma Đô Dương gia, đồng nghĩa với tự tìm đường chết, người ta thế lực hùng mạnh, nghiền chết một người quả thực đơn giản như nghiền chết một con con bọ ngựa."
Mọi người sau khi nghe Dương Phỉ Phỉ nói xong cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại cho rằng rất bình thường, người của Ma Đô Dương gia nên hung hăng càn quấy, nên quân phiệt.
Dương Quan Quan cắn răng, cuối cùng nói: "Có chuyện gì nhằm vào tôi là tốt rồi, tôi không muốn liên lụy người khác! ”
"Không muốn liên lụy người khác?"
“Vậy cũng tốt!”
"Con ngựa này của tôi lúc trước mua được phải tốn sáu mươi triệu."
"Phí vận chuyển từ Ả Rập trở về lại là mấy triệu, mời người chăm sóc, huấn luyện lại là mấy triệu!"
"Hơn nữa, nó bây giờ bị kinh hãi, tôi vì nó mà lấy một chút tiền tổn tinh thần cũng không quá đáng."
"Như vậy được rồi, nể tình ngươi cũng sống ở Dương gia nhiều năm như vậy, tôi giảm giá cô, bồi thường một trăm triệu đi."
"Cô lấy ra một trăm triệu, tôi bỏ qua cho hắn, cũng có thể suy nghĩ thêm bỏ qua cho đứa con hoang như cô."
Dương Phỉ Phỉ khoanh tay, nhìn Dương Quan Quan bằng nửa con mắt, vẻ mặt khinh thường nói.
Sắc mặt Dương Quan Quan trắng bệch ngay tại chỗ, một trăm triệu, cô lấy từ đâu ra một trăm triệu? Bây giờ tổng số tiền gửi chỉ còn lại vài trăm ngàn!
"Một trăm triệu? Chỉ là một con ngựa nát, cô đùa tôi đấy? Kiều Thu Mộng nhịn không được, lớn tiếng hỏi lại.
"Nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của cô, và làm sao cô có thể hiểu được thế giới của người giàu đây?" Dương Phỉ Phỉ vẻ mặt tràn đầy khinh miệt cười.
Kiều Thu Mộng bị mắng đến mặt đỏ bừng, Ma Đô Dương gia, đó chính xác là một sự tồn tại một rất có tiền cũng rất có thế lực.
Dương Phỉ Phỉ nói: ”Thế nào, lấy ra một trăm triệu, tôi bỏ qua cho người cứu cô này, cũng cho cô một cơ hội. ”
"Ồ... Làm sao mà cô có thể có một trăm triệu? Tôi thật là ngốc nghếch! ”
"Nghe nói cô làm thư ký trong một công ty nhỏ không biết tên? Hơn phân nửa là có việc cô làm, không có việc gì thì ông chủ làm loại công việc của cô đúng không? ”
"Cái này cũng rất thích hợp, dù sao cô thích vuốt tóc một cách quyến rũ rồi mở livestream bán thịt mà."
"Nhưng muốn bán được một trăm triệu, thật đúng là không thực tế lắm."
Cả người Dương Quan Quan đều phát run, nước mắt từng giọt từng giọt từ trong mắt lăn xuống.
Cô cảm giác được trên bả vai bị vỗ mạnh một cái, quay đầu lại, thấy là Tề Đẳng Nhàn, không nén được sửng sốt một chút.
“Thư ký Dương, cô là người chỉ biết bắt nạt người nhà à? Có thể đánh tôi, gặp phải loại ngu ngốc này, ngược lại cứng rắn không nổi?” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười hỏi.
Dương Quan Quan có chút tức giận, tên khốn kiếp này, đã lúc nào rồi, lại còn không quên đến sỉ nhục mình, thù dai như vậy sao?
Dương Phỉ Phỉ lạnh mặt nói: "Kẻ hèn mọn bán thịt như nó không lấy ra được một trăm triệu để bồi thường cho tôi, anh lấy được sao? ”
"Một trăm triệu mà thôi, mười lần một trăm triệu tôi cũng có thể lấy ra được." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
"Ồ? Vậy anh lấy ra đi, lấy ra, có thể giữ được hai chân này của anh!” Dương Phỉ Phỉ trêu chọc.
Mọi người sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói đều là không kìm được lắc đầu cười nhạo, một đám vẻ mặt khinh thường.
“Thật có thể khoác lác đến mức trâu bò, còn một tỷ cũng có thể lấy ra!”
"Tôi nhớ hắn không phải là thành viên câu lạc bộ đúng không? Ngay cả thành viên cũng không phải, còn giả vờ như vậy? ”
"Chỉ là tên mặt trắng dựa vào phụ nữ mang đến, có tư cách gì làm bộ làm tịch? Nhanh chóng tự phế bỏ hai chân! ”
Dương Phỉ Phỉ nghe xong, không khỏi khinh bỉ nói: "Tôi nói kẻ hèn hạ này từ đâu ra mà, thì ra là tên mặt trắng được con hoang bao nuôi? Khó trách vừa rồi cô ta bị đụng, anh sốt ruột chạy ra bảo vệ chủ nhân như vậy, không quan tâm sự an toàn của bản thân! ”
"Nếu như đụng chết cô ta, sau này anh ngay cả phiếu cơm cũng không có!”
Dương Quan Quan tức giận nói: "Chị đừng nói bậy, em không có quan hệ gì với hắn! ”
Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Dương Quan Quan, để cho cô bình tĩnh lại tâm tình, sau đó thản nhiên nói: "Một trăm triệu tôi đương nhiên có thể lấy ra, nhưng mà, cô cảm thấy tôi dựa vào cái gì phải bồi thường cho cô tên ngốc này đây? ”
“Cô nói cô ấy bao nuôi tôi, vậy cũng không sao cả!”
"Tôi tìm phú bà, đương nhiên cũng phải tìm ngực to vóc người tốt, khuôn mặt xinh đẹp."
"Chẳng lẽ, còn có thể tìm dáng người cồng kềnh như cô, sửa sang giống như một chiếc xe buýt nổi tiếng trên mạng?"