Tuyệt Thế Cường Long

Chương 208: “Bệnh tâm thần!”

Lão đồ tể đã từng nói với Tề Đẳng Nhàn ——  

             Một khắc khi cậu trở thành đàn ông chân chính, khi trong tay nhéo hai cái màn thầu nóng hầm hập, cậu mới biết được, khoảng thời gian từ lúc sinh ra từ trong bụng mẹ cho đến một khắc trước đó đều sống uổng phí.  

             Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy lão đồ tể không lừa mình, chẳng qua bản thân cũng phải chịu tội một chút, đầy sau lưng đều là vết cào của móng tay dài để lại, nhìn qua gương một chút, quả thực là thảm đến không nỡ nhìn.  

             “Quả nhiên là ngự tỷ giả, làm như cái gì cũng biết, trên thực tế bản thân cái gì cũng không biết.” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được nhe răng trợn mắt mà cười, phía sau lưng nóng rát nhưng trong lòng lại hân hoan.  

             Một đợt trêu đùa, ước chừng tốn hơn một tiếng đồng hồ mới đi vào chính đao, thật sự là gian khổ, không dễ dàng.  

             Nhưng mà, sau khi nắm giữ kỹ xảo liền sảng khoái như Đường Tăng trải qua tám mươi mốt kiếp nạn lấy được chân kinh.  

             Kiều Thu Mộng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển cũng coi như đã hoàn toàn bỏ được gánh nặng tâm lý.  

             “Cười cười cười, cười cái em gái anh! Cái tên không có tiền đồ này, còn có mặt mũi nói bản thân tung hoành giữa vạn bụi hoa, giữa váy dài lắc lư, chỉ có năng lực như này?” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng đá Tề Đẳng Nhàn một cái, khó chịu nói. m.  

             “Ha ha, không phải do đã lâu không lâm trận sao?” Tề Đẳng Nhàn cười ngượng, hắn cũng trải qua lần đầu lúng lúng.  

             “Lâu rồi không ra trận? Có phải anh có bệnh gì hay không? Có cần ngày mai đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một chút không?” Lý Vân Uyển quan tâm hỏi.  

             Tề Đẳng Nhàn lại bị câu quan tâm này làm cho tức giận, người đàn ông nào có thể thừa nhận chính mình không được chứ? Huống chi, đây là trải nghiệm lần đầu của hắn có được không, nhanh một chút cũng rất bình thường.  

             Vì thế, Lý Vân Uyển khiêu khích và đùa giỡn Tề Đẳng Nhàn quá độ, rốt cuộc cũng nhận được báo ứng của bản thân.  

             Ngày hôm sau Lý Vân Uyển không còn sức lực để rời giường.  

             Ngủ một giấc tỉnh lại, cảm giác xương cốt như tan thành từng mảnh, thân thể nằm trong một lồ ng ngực vừa rắn chắc lại ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn.  

             “Đồ chó!”  

             Lý Vân Uyển mở to mắt liền nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang nhìn cô ta, đỏ mặt, hung hăng mắng một tiếng.  

             “Vân Đỉnh Thiên Cung của tôi, là nơi có thể nói đến là đến, nói đi là đi sao?” Tề Đẳng Nhàn trả lời bằng một câu không liên quan.  

             Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, cảm thấy thật là đường đột, ngày hôm qua cô ta bị Tề Đẳng Nhàn dưới cơn giận dữ mang theo về nhà, sau đó đầu óc cô ta cũng không nhanh nhạy, mơ màng hồ đồ, ỡm ờ liền đi theo.  

             Tuy rằng hôm nay là thứ hai, nhưng cũng may đang trong kỳ nghỉ, tính cả cuối tuần là ba ngày, không cần đi làm.  

             Nếu không, Lý Vân Uyển thật sự không biết một chuỗi dấu vết như bị chó gặm trên cổ của mình nên bị che lấp như thế nào.  

             Thời điểm hai chân Lý Vân Uyển chạm đất, cảm giác như là đạp lên bông, gần như đứng không vững, vừa bước một bước liền có một loại cảm giác tê liệt kỳ quái.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng đi không được tự nhiên của cô ta, không hề có lương tâm mà cười ha ha.  

             “Cái không có lương tâm nhà anh, còn không phải bị anh làm hại? Lại cười nữa bà đây liền đánh chết anh!” Lý Vân Uyển tính tình nóng nảy giận dữ hét.  

             “Không cười không cười, chỉ là cảm thấy tư thế đi đường của cô rất thú vị, như một con chim cánh cụt vậy.” Tề Đẳng Nhàn nén cười đi đến.  

             Lý Vân Uyển vừa định nổi giận liền bị hắn chặn ngang bắt lấy cả người, sợ tới mức kinh hô một tiếng, vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn.  

             Lý Vân Uyển bĩu môi, nhìn thoáng qua “chứng cứ phạm tội” mà tối hôm qua Tề Đẳng Nhàn lưu lại, lạnh giọng nói: “Xem chuyện tốt anh làm đi, hôm nay tôi phải mặc như nào? Tôi không có nổi một bộ quần áo ở nơi này!”  

             Trên người cô ta bây giờ là áo sơ mi của Tề Đẳng Nhàn,cặp chân dài bóng loáng cứ như vậy mà lõa lồ ra bên ngoài, làm người ta nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.  

             Quần áo ngày hôm qua mặc đều bị xé cho rách tung toé, có thể tưởng tượng được tối hôm qua sau khi tiến vào phòng, tình hình chiến đấu dữ dội kịch liệt như nào.  

             “Một lát nữa tôi ra ngoài mua cho cô.” Tề Đẳng Nhàn thề son sắt bảo đảm.  

             “Nhìn không ra được anh cũng rất thô lỗ!” Lý Vân Uyển duỗi tay chọc lên trán Tề Đẳng Nhàn một cái, nhẹ nhàng nói.  

             Tề Đẳng Nhàn thả Lý Vân Uyển trong phòng khách, bản thân hắn vào trong phòng bếp làm bữa sáng, hoặc là nói, lúc này đã không thể gọi là bữa sáng, mà là cơm trưa.  

             Lý Vân Uyển nửa nằm ở trên sô pha, hếch hếch cằm, khóe miệng nở một nụ cười có chút ngọt ngào.  

             —— Chuyện này có được tính là nhặt của hời thành công không?  

             —— Những cô gái mập mờ trước đây hình như đều đang cò kè mặc cả với thương nhân.  

             —— Ngày hôm qua đã giải quyết dứt khoát, xem như nhặt được bảo vật mà bản thân mong muốn.  

             Bữa sáng được làm tương đối đơn giản, nhưng rất dụng tâm, Lý Vân Uyển có thể cảm nhận được trong đó sự quan tâm và dịu dàng dành cho bản thân.  

             “Ngày hôm qua quá dã man, thật xin lỗi, tôi thừa nhận tôi chưa hiểu việc đời… Huống chi, cô còn là một cô gái xinh đẹp như vậy.” Tề Đẳng Nhàn có chút ngượng ngùng mà nói với Lý Vân Uyển.  

             Sắc mặt Lý Vân Uyển lập tức đỏ bừng, hơi hơi cắn răng, cái tên EQ thấp này, loại chuyện này đã qua rồi thì đừng nói lại, còn phải trịnh trọng nói một lần, thậm chí xin lỗi?  

             Này này này, người cũng để cho anh chọc rồi, anh còn xin lỗi cái gì?  

             Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần pháp luật làm gì?  

             “Ý anh là hối hận rồi? Nhất thời xúc động?” Lý Vân Uyển hài hước hỏi.  

             “Không phải, ý của tôi là, về sau tôi sẽ dịu dàng hơn.” Tề Đẳng Nhàn cười.  

             Lý Vân Uyển trừng mắt với hắn một cái, cười lạnh nói: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, còn muốn về sau dịu dàng hơn, nằm mơ đi thôi!”  

             Cho dù EQ có thấp hơn nữa Tề Đẳng Nhàn cũng biết lời này của Lý Vân Uyển chẳng qua là xuất phát từ sự rụt rè của phụ nữ thôi, nếu cô ta muốn đúng như lời vừa nói thì đêm qua Tề Đẳng Nhàn sẽ không có cơ hội làm cầm thú.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn gò má đỏ rực của Lý Vân Uyển, cảm thấy hết sức đáng yêu, nhịn không được duỗi tay sờ một cái, hôn một cái, nói: “Tôi đi mua quần áo cho cô, cô ở nhà chờ tôi.”  

             “Ừm…” Lý Vân Uyển e lệ ngượng ngùng ừm một tiếng.  

   Tề Đẳng Nhàn một lần nữ phong ấn chiếc Aston Martin hôm qua vừa lái được một lần, vẫn nên đổi về Phaeton.  

             Cái trước thật sự quá khoe khoang, hắn không muốn đi đến nơi nào cũng đều biến thành đối tượng bị mọi người chú ý.  

             Tề Đẳng Nhàn lái xe đến trung tâm thương mại Phi Mã, nơi này là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Trung Hải, do nhà giàu số một thành phố Trung Hải Vương Vạn Kim rót vốn khai phá.  

             Cũng không biết do vận mệnh sắp đặt hay là ông trời thật sự thích mấy loại trò đùa ác ý, hắn mới vừa xuống xe liền gặp Ngọc Tiểu Long vừa đi xuống từ xe Jeep.  

             Hai người mặt đối mặt, đều ngẩn người, lạnh nhạt đi vào trong thang máy.  

             “Tại sao đi đến nơi nào cũng có thể gặp được anh vậy?” Ngọc Tiểu Long có hơi không vui nói, cô ta luôn cảm thấy bản thân hình như bị Tề Đẳng Nhàn theo dõi, bị hắn cố tình tạo ra một số tình huống trùng hợp ngẫu nhiên gặp được.  

             “Trùng hợp thật, tôi cũng định hỏi như vậy.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, nói.  

             Ngọc Tiểu Long vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nghe nói anh và Kiều Thu Mộng đã ly hôn? Đàn ông như anh, thật sự không được.”  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, nói: “Liên quan gì đến cô?”  

             Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Phẩm chất đạo đức phẩm của anh làm tôi phỉ nhổ, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, không làm ông chồng tốt của Kiều Thu Mộng lại ở bên bạn tốt của cô ta, ghê tởm!”  

             Tề Đẳng Nhàn ha ha hai tiếng đáp lại.  

             Ha ha, bây giờ cũng không còn là tiếng cười thân thiện gì nữa, thường thường đại biểu cho —— đờ mờ mờ; mày là đồ ngu; ông đây không muốn phản ứng lại với mày.  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất