Sau khi thư ký Lỗ rời đi, Dương Quan Quan không khỏi kinh ngạc nói: “Anh không cần trung tâm thương mại này?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói: “Món đồ vài tỷ, cô muốn mua là mua? Cô có tiền không? Dù sao thì tôi cũng không có tiền!”
Dương Quan Quan nghẹn, gật gật đầu nói: “Tề tổng, chuyện hôm nay phải cảm ơn anh... Thật sự không ngờ Dương Phỉ Phỉ như oan hồn bất tán, lúc nào cũng đối phó tôi.”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ thở dài, với tính cách thích bắt nạt kẻ yếu này của Dương Quan Quan thì việc người nhà họ Dương thích bắt nạt cô ta là chuyện bình thường.
Hơn nữa, chỉ cần Dương Quan Quan không tha cho khối tài sản kia một ngày, thì người của nhà họ Dương sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thế nhưng, đó là những gì Dương Quan Quan nên có, cô ta và mẹ cô ta chịu khổ nhiều năm như vậy, chẳng phải vì số tiền đó sao?
Tề Đẳng Nhàn sẽ không đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích cô ta tham lam, ngược lại hắn còn cảm thấy cô ta có chút đáng thương.
“Cô đi theo giúp tôi mua đồ, làm quân sư cho tôi, chọn mua hai bộ quần áo cho Lý Vân Uyển, sau đó đi cùng với tôi về nhà ăn cơm.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Hả? Về chung với anh đi ăn cơm, này… được không?” Dương Quan Quan hơi giật mình nói.
“Nếu cô không sợ ra cửa thì bị Dương Phỉ Phỉ theo dõi thì tùy cô thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.
Loại người có tính cách như Dương Phỉ Phỉ, ăn liên tục hai tổn thất, chắc chắn sẽ tìm cách dùng thủ đoạn bạo lực nào đó để giải quyết vấn đề.
Thật ra cô ta không khác Khang Học Quyền lắm, chẳng qua nhà họ Dương không có nội tình sâu như nhà họ Khang, vì vậy không huy động được các cao thủ cùng loại với Khang Hướng Vinh.
Qủa nhiên Dương Quan Quan bị mấy lời của Tề Đẳng Nhàn dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cô ta gật gật đầu nói: “Được, hôm nay tôi qua nhà anh ăn cơm.”
Sau khi mua mấy bộ quần áo ở trong trung tâm thương mai xong, Dương Quan Quan ngồi trên chiếc Volkswagen Phaeton của Tề Đẳng Nhàn, cùng hắn quay về.
Sau khi xe chạy vào sơn trang Vân Đỉnh, lúc này Dương Quan Quan mới có chút kinh ngạc hỏi: “Anh vẫn còn sống ở đây?”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cái gì mà tôi vẫn còn sống ở đây?!”
Dương Quan Quan nói: “Lúc trước Mộng Mộng nói, có một ông tổng thần bí cho một người mượn biệt thự để tổ chức tiệc, cho nên cho anh vào ở tạm thời để phụ trách công việc. Bữa tiệc kia sớm đã kết thúc, anh vẫn còn ở chỗ này khiến cho tôi có chút ngoài ý muốn…”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Hiện tại nhà là của tôi, bây giờ tôi không thể ở nhà của cô chứ?”
Dương Quan Quan không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đang khoác lác.
Cho dù ông tổng thần bí có hào phóng cũng không thể nói tặng là đưa một căn biệt thự có giá trị hai ba mươi triệu!
“Có lẽ là ông tổng thần bí cảm thấy để Tề tổng làm con rối có chút mất mặt, cho nên mới để căn biệt thự này cho hắn tạm dùng trước đi!” Dương Quan Quan nghĩ thầm.
Lý Vân Uyển thấy Dương Quan Quan đến thì không khỏi sửng sốt.
Dương Quan Quan kể lại chuyện vừa rồi cho cô ấy, điều này khiến cho cô ấy có chút tức giận.
“Vì để an toàn tớ đề nghị cậu nên ở tạm trong này một đoạn thời gian, chờ Dương Phỉ Phỉ hết tinh thần, hoặc là chờ cô ta quay về Thượng Hải rồi nói sau.” Lý Vân Uyển có chút đăm chiêu nói.
“A? Cái này không cần đâu, tớ vẫn nên ở nhà của tớ, hơn nữa tớ còn phải livestream!” Dương Quan Quan vội vàng khua tay, cô ta cho rằng chuyện không nghiêm trọng như Lý Vân Uyển nói.
Hơn nữa, Kiều Thu Mộng vừa ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, cô ta là bạn thân của Kiều Thu Mộng, quay đầu đã ở cùng với Tề Đẳng Nhàn, chuyện này tính như thế nào?
Cô ta cũng không thoải mái như Lý Vân Uyển, đương nhiên cô ta cũng không có quan hệ với Tề Đẳng Nhàn như Lý Vân Uyển.
Tâm trạng của Tề Đẳng Nhàn hôm nay không tệ, cho dù trải qua chuyện ở trung tâm thương mại, tâm trạng của hắn vẫn rất tốt.
Dù sao hắn vừa hoàn thành sự bi3n thái mà lão đồ tể nói, dù thế nào tâm trạng cũng không kém đi được.
Hắn làm một bàn đồ ăn chiêu đãi hai vị mỹ nữ, điều này khiến Dương Quan Quan kinh ngạc, không ngờ tay nghề của Tề Đẳng Nhàn lại tốt như vậy.
Lý Vân Uyển cũng cười nói: “Bây giờ mới biết anh Tề xuất sắc sao!”
Dương Quan Quan gật đầu, tò mò nói: “Sao hôm nay cậu đi đường cứ khập khiễng?”
Khuôn mặt Lý Vân Uyển đỏ bừng lên, tìm cớ nói: “À…Hôm qua không cẩn thận nên chân bị trẹo, ngã mạnh, quần áo còn bị kéo rách.”
Suy nghĩ của Dương Quan Quan về chuyện này tương đối đơn thuần, không suy nghĩ quá sâu.
Tề Đẳng Nhàn còn mập mờ chớp mắt nhìn Lý Vân Uyển, Lý Vân Uyển tức giận đến mức muốn cho hắn một bộ quyền anh.
“Văn Uyển, cậu thật sự chuẩn bị chính thức chấp nhận sao?” Nhân cơ hội Tề Đẳng Nhàn không có ở đây, Dương Quan Quan hỏi khẽ Lý Vân Uyển.
“Chấp nhận? I-don’t-think-so! Rõ ràng tớ chỉ là người nhặt đồ rơi, cũng không phải là người ăn cắp!” Lý Vân Uyển búng nhẹ trán Dương Quan Quan, cười nói.
Dương Quan Quan ngẩn người, sau đó hỏi: “Vậy cậu có từng nghĩ đến về sau phải đối mặt với Mộng Mộng như thế nào? Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cậu không có khả năng mỗi lần gặp mặt đều bảo Tề tổng tránh đi?”
Lý Vân Uyển bình tĩnh nói: “Cứ bình tĩnh với tớ như vậy đi, dù sao cậu ấy cùng đã nói với tớ, tớ có thích gì của cậu ấy thì cậu ấy đều có thể trực tiếp tặng cho tớ.”
Dương Quan Quan không nói gì, nhưng lời của Kiều Thu Mộng chắc chắn là đang tức giận, nhưng Lý Vân Uyển lại lấy đó làm cái cớ.
“Tớ nghe nói lúc cậu mở livestream, Dương Phỉ Phỉ sẽ lập một đống tài khoản làm buồn nôn cậu, sau đó lại có một ông chủ lớn ra tay giúp cậu giải quyết vấn đề? Ông chủ lớn đó là ai?” Lý Vân Uyển chuyển đề tài, rất tò mò hỏi.
“Tớ cũng không biết… tớ cảm thấy có thể là Tôn Học Văn.” Dương Quan Quan nghĩ nghĩ, lắc đầu nói.
Lý Vân Uyển ngẩn người nói: “Tôn Học Văn là giám đốc chi nhánh thứ hai của ngân hàng Trung Hải chúng tớ, trong nhà cũng rất có tiền, hơn nữa vẫn luôn có tình cảm với cậu, điều này quả thật có thể.”
Hai người không hề nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển cũng không nghĩ như vậy, dù sao đó là năm trăm vạn, cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không phải là người không có lý trí như vậy.”
Lý Vân Uyển cười nói: “Tớ cảm thấy cậu cũng có thể nắm chắc cơ hội, tuổi không còn trẻ, nên tìm một người bạn trai để nói chuyện yêu đương.”
“Có một người đàn ông để dựa vào, về xong sẽ không dễ bị người khác bắt nạt nữa.”
Dương Quan Quan nghe vậy, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nói: “Tớ tạm thời không nghĩ đến suy nghĩ này, từ từ nói sau. Nhưng mà phải cảm ơn ông chủ đó!”
Lúc này Tề Đẳng Nhàn đã dọn dẹp xong tàn cục ở phòng bếp, sau đó lại ngồi trong phòng khách một lúc với Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan, nói một ít chuyện tương lai của công ty.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Dương Quan Quan chuẩn bị quay về.
Lý Vân Uyển nói: “Anh Tề đưa cậu ấy về đi, miễn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Dương Quan Quan mở miệng trực tiếp từ chối, nói mình đi một mình không có vấn đề gì.
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy? Tôi đưa cô về cô còn không vui à?!” Tề Đẳng Nhàn hung dữ hỏi.
“Hả, được.” Dương Quan Quan lập tức sợ tới mức rụt cổ lại, rụt rè trả lời.
Lý Vân Uyển đứng ở một bên nhìn ngẩn cả người, lúc trước không phải Dương Quan Quan vẫn luôn muốn đấm Tề Đẳng Nhàn sao? Sao hiện tại, địa vị giữa hai người dường như đổi lại?
Tề Đẳng Nhàn bắt đầu phóng ra cú đấm mạnh với Dương Quan Quan?!
Tề Đẳng Nhàn cũng chắc chắn tính cách ăn mềm không ăn cứng của Dương Quan Quan, đừng nhìn vẻ ngoài đôi khi mạnh mẽ cứng rắn. Thực tế chỉ là để bảo vệ mà thôi, hoàn cảnh cuộc sống lúc nhỏ đã khiến cô ta vô cùng yếu ớt.