“Sau khi ông hết tiền vốn về rồi thì toàn bộ đầu tư vào tập đoàn Hướng thị đi.”
Một câu kế tiếp của Tề Đẳng Nhàn càng khiến mọi người cảm thấy trời long đất lở.
Trợ lý Lỗ và Vương Đông càng là dùng ánh mắt nhìn tên ngốc mà nhìn hắn, cảm thấy phàm là người bình thường có chút đầu óc biết suy nghĩ cũng sẽ không nói ra mấy lời ngu xuẩn như vậy được.
Vương Vạn Kim lại có chút im lặng, hơi nhíu mày nói: “Nhị đương gia, thứ cho tôi nói thẳng, tập đoàn Hướng thị hiện giờ căn bản là không có sức lực xoay chuyển đâu!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nhìn thoáng qua Vương Vạn Kim hỏi: “Có phải ông đã quên cái tên Gusinsky ở trong ngục giam chỗ chúng ta rồi hay không?”
“Tê – –”
Vương Vạn Kim nghe thấy câu nói đó thì mạnh mẽ hít một hơi khí lạnh, vô cùng khiếp sợ nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Thế mà Tề Đẳng Nhàn có thể khiến cái tên Gusinsky vắt cổ chày ra nước kia chịu bỏ vốn?
Hơn nữa ông ta còn biết rõ nếu tập đoàn Hướng thị muốn xoay chuyển tình thế thì vài chục tỷ tiền vốn không thể nào giải quyết được vấn đề, ít nhất cũng phải hơn trăm tỷ mới có khả năng!
“Được, tôi lập tức rút vốn từ liên minh kinh tế Từ thị về, lập tức đầu tư tất cả tiền trong tay vào tập đoàn Hướng thị!” Vương Vạn Kim nhanh chóng ra quyết định cuối cùng.
Lời này vừa ra khiến trợ lý Lỗ cảm thấy có phải do mình bị ngốc rồi hay không, ngay cả Vương Đông cũng cảm thấy trong tai kêu ù ù.
“Ba, có phải ba bị mất trí rồi hay không?!” Vương Đông khiếp sợ nhìn Vương Vạn Kim lớn tiếng chất vấn.
“Ông chủ, ngài nên suy nghĩ kỹ lại….” Trợ lý Lỗ cũng nơm nớp lo sợ nói, e sợ rằng Vương Vạn Kim đang không bình tĩnh.
Dương Quan Quan cũng vô cùng chấn động nhìn Vương Vạn Kim, thế mà Tề Đẳng Nhàn có thể dùng dăm ba câu nói đã thuyết phục được Vương Vạn Kim đầu tư vào tập đoàn Hướng thị rồi? Đứng về phe đối lập với tập đoàn Từ thị?
Hiện giờ người có mắt đều biết rõ rằng thà cầm tiền đi mua vé số cũng tuyệt đối không đầu tư vào tập đoàn Hướng thị!
Tề Đẳng Nhàn vừa lòng gật đầu, Vương Vạn Kim do với Hoàng Văn Đào còn quyết đoán hơn nhiều, đương nhiên trong đó cũng có một phần nguyên nhân là Vương Vạn Kim đã từng ngồi xổm trong nhà tù U Đô hai ba năm.
Vương Vạn Kim lạnh lùng quét mắt về phía con trai Vương Đông và trợ lý Lỗ, nhàn nhạt đáp: “Tất nhiên là tôi không bị mất trí gì cả, ngược lại còn rất bình tĩnh!”
“Mấy người phải nên cảm ơn Nhị đương gia đã cho tập đoàn Vương thị chúng ta cơ hội này.”
“Để chúng ta không tạo thành tổn thất, thậm chí trong tương lai còn có thể kiếm về một núi tiền!”
Vương Vạn Kim nói khiến Vương Đông và trợ lý Lỗ đều cảm thấy đây là chuyện nghìn lẻ một đêm, thậm chí ngay cả Dương Quan Quan cũng cho rằng cái này rất không thực tế.
Cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn dựa vào quan hệ có thể khiến người ta rút vốn đầu tư đã là đỉnh lắm rồi, sao còn có thể nghĩ đến chuyện khuyên người ta quay đầu đập tiền vào tập đoàn Hướng thị đã có thể coi là một đầm nước lặng đâu.
Vương Đông vội vàng kêu: “Con không đồng ý! Tập đoàn Từ thị có tiềm lực vô cùng, hơn nữa tập đoàn Hướng thị càng là mặt trời sắp lặn, tùy thời đều có khả năng bị chia cắt, vì sao lại muốn làm như vậy vào lúc này?”
Vương Vạn Kim lạnh lùng nói: “Công ty do một tay ba sáng lập nên, ba muốn làm như thế nào còn chưa tới lượt con phản đối! Con chỉ là con trai ta, còn muốn dạy lão tử biết phải nên làm việc như nào nữa sao?”
Vương Đông suy sụp ngồi xuống, vô cùng hận thù nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn tới đây mê hoặc lòng người thì sao ba của mình có thể ra một quyết định hoang đường như vậy được?
“Tôi lập tức gọi điện cho Từ Ngạo Tuyết giải thích một chút rồi rút vốn đầu tư!” Vương Vạn Kim gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói.
“Được rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, dương dương tự đắc bưng nước trà lên uống một ngụm.
Vương Vạn Kim lại răn dạy Vương Đông đang kích động hai câu rồi mới gọi điện thoại cho Từ Ngạo Tuyết, bên kia tiếp điện thoại rất nhanh chóng.
“Vương tổng, ngài khoẻ không, có chuyện gì sao?” Thanh âm Từ Ngạo Tuyết từ phía bên kia truyền tới.
Dương Quan Quan nghe thấy thanh âm này thì cảm thấy sao nó không còn cao ngạo thanh lãnh như vậy nữa mà ngược lại còn mang theo chút ôn hoà khách khí.
Quả nhiên là chỉ khi có thân phận và địa vị xã hội đủ cao thì mới có thể khiến loại người này không dùng mắt chó tới xem người.
Tề Đẳng Nhàn nói không sai, đối phó với loại người này thì nên vả cho họ sưng mặt lên mới đúng.
Vương Vạn Kim cười cười: “Từ tổng, thật ngại quá, quấy rầy cô rồi. Ở chỗ tôi có chút việc muốn nói qua với cô một chút!”
Từ Ngạo Tuyết đáp: “Vương tổng khách sáo rồi, ngài đầu tư vào liên minh chúng tôi ba tỷ, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”
Vương Vạn Kim quyết đoán nói: “Là như thế này, sau khi về tôi có suy xét lại một chút, chuẩn bị rút vốn đầu tư, gần đây công việc vận hành của tập đoàn Vương thị gặp phải một số vấn đề, không có cách nào đầu tư vào bên ngoài nữa.”
Từ Ngạo Tuyết nghe thấy câu nói đấy thì hung hăng sửng sốt một chút, cô ta vốn tưởng rằng Vương Vạn Kim gọi tới là muốn nói chuyện chia cắt tập đoàn Hướng thị với cô ta, không nghĩ tới lời ra khỏi miệng lại là rút vốn!
“Ừm….” Từ Ngạo Tuyết im lặng một lát: “Vương tổng ra quyết định này là do quyết sách của chúng tôi khiến ngài không hài lòng sao?”
Vương Vạn Kim nói: “Cũng không phải vậy, Từ tổng, đây chỉ là lý do cá nhân của tập đoàn Vương thị chúng tôi thôi.”
Từ Ngạo Tuyết đáp: “Vương tổng có cần suy nghĩ kỹ lại một chút nữa không? Nếu rút số vốn đầu tư này về thì muốn đầu nhập lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng gì!”
Vương Đông ngồi một bên gấp tới mức vò đầu bứt tai nói: “Ba, ngài suy xét lại một chút đi!”
Vương Vạn Kim lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sau đó nói: “Không cần đâu, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”
Từ Ngạo Tuyết lại đáp: “Vậy thật đúng là đáng tiếc….”
Tề Đẳng Nhàn vươn tay với Vương Vạn Kim, ý tứ là đưa điện thoại cho hắn.
“Cái này….” Vương Vạn Kim ngẩn người, nhưng vẫn đưa điện thoại tới trong tay Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng đã cười nhẹ nói: “Từ tổng, ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”
Từ Ngạo Tuyết nghe thấy thanh âm quen thuộc thì ngẩn ra, hô hấp trở nên dồn dập tức giận quát: “Tề Đẳng Nhàn, là do anh đang dở trò quỷ?!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Cái gì gọi là tôi giở trò quỷ? Các người nơi nơi kêu gọi đầu Từ thị là buôn bán làm ăn, còn tôi tới bảo lão Vương rút vốn đầu tư lại thành tôi giở trò quỷ? Có người tiêu chuẩn kép như vậy sao?”
Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói: “Họ Tề kia, việc hôm nay tôi nhớ kỹ! Nhưng chịu tổn thất sẽ không phải tôi mà chính là Vương Vạn Kim.”
“Đến lúc đó tập đoàn Hướng thị ngã xuống, mọi người chia bánh kem, ông ta một phân tiền cũng không lấy được, tôi xem xem anh làm cách nào tiếp nhận được lửa giận của ông ta.”
“Vai hề nhảy nhót như anh sớm hay muộn gì cũng chết trên tay người khác!”
Mọi người nghe thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp chọc giận Từ Ngạo Tuyết khiến cô ta nổi giận trong điện thoại thì đều hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả Vương Vạn Kim cũng không nhịn được cười khổ hai tiếng, nhưng nếu ông ta rút vốn rồi đầu tư vào phía tập đoàn Hướng thị thì không thể nghi ngờ gì chính là sẽ đắc tội với Từ Ngạo Tuyết.
“Tôi chết ở trên tay ai cũng không phiền cô phải nhọc lòng.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói, dù sao thì ý định của hắn chính là chọc cho Từ Ngạo Tuyết nổi trận lôi đình.
“Chẳng qua cô sẽ phải quỳ xuống trước mặt tôi vẫy đuôi lấy lòng, cầu xin tôi buông tha cho tập đoàn Từ thị các người lại là chuyện ván đã đóng thuyền.”
Quả nhiên Từ Ngạo Tuyết bị những lời này chọc tức đến mức lửa giận ngập trời, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng anh có thể khiến Vương Vạn Kim rút ba tỷ vốn đầu tư là có thể đại cục thay đổi!”
“Trận chiến tranh thương nghiệp này cũng không phải dựa vào vài tỷ là có thể nhẹ nhàng quyết định được thắng bại.”
“Tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là khác nhau một trời một vực!”
“Loại người như anh vĩnh viễn cũng chỉ có thể là vũng bùn nằm trên mặt đất lầy lội mà thôi!”
Nghe thấy đoạn đối thoại giữa Tề Đẳng Nhàn và Từ Ngạo Tuyết, nội tâm ba người tập đoàn Vương thị đều chấn động không thôi.