Tuyệt Thế Cường Long

Chương 309: "Không được từ chối."

Chương 309  

             Bốn trăm triệu nhẹ nhàng được chuyển vào tài khoản của Kiều Quốc Đào, phải biết rằng, tập đoàn Kiều thị kinh doanh nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ tài sản cũng chỉ có bảy tám trăm triệu thôi.  

             Tề Đẳng Nhàn tùy tiện chỉnh đốn một người, thậm chí còn tát đối phương mấy cái, nhưng vẫn có thể khiến đối phương chắp tay cung kính dâng bốn trăm triệu!  

             "Đây không thật lắm..." Trong lòng Kiều Quốc Đào không khỏi cười khổ, trong lòng có rất nhiều ý nghĩ tạp nham, khiến đầu óc ông hỗn loạn.  

             Dương Lệnh Quang ho khan một tiếng nhẹ nhàng, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tề tổng, nếu Long tổng đã bồi thường bốn trăm triệu rồi, thì chuyện này có phải nên bỏ qua không?"  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu lạnh lùng, hắn nói với giọng điệu bình thản: "Hy vọng lần sau Long tổng có thể thêm một con mắt, đừng đụng chạm vào tôi và người của tôi, nếu không lần sau sẽ không thể dùng tiền để giải quyết mọi chuyện."  

             Long Tông Toàn đã bị thủ đoạn kinh khủng của Tề Đẳng Nhàn làm sợ tới mức nát cả lá gan, hoảng sợ gật đầu, ông ta nói: "Vâng vâng vâng, Tề tổng yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa."  

             "Cút!" Tề Đẳng Nhàn nâng mí mắt, hời hợt nói.  

             Long Tông Toàn không nói lời nào, chật vật khó khăn dẫn người của mình rời khỏi đây.  

             Dương Lệnh Quang mỉm cười chắp tay lại, sau đó cũng dẫn người của mình rời khỏi.  

             "Thế nào, góp vui chưa đủ nữa à? Muốn tôi mời các người xem một trận nữa?" Tề Đẳng Nhàn quét quanh đám người đang vây xem, lạnh nhạt hỏi.  

             "Ồn ào!"  

             Vừa nói dứt câu, mọi người đã tản đi giống như đám chim thú.  

             Một người đáng sợ như Tề Đẳng Nhàn, bọn họ không dám trêu chọc, ngay cả Long Tông Toàn cũng bị chỉnh đốn như một con chó.  

             "Chủ tịch Dương, hôm nay anh không có nghĩa khí chút nào!" Sau khi Long Tông Toàn đứng trước cửa bệnh viện nhìn thấy Dương Lệnh Quang, sắc mặt trở nên khó coi.  

             "Long tổng, thật ra cũng không thể trách tôi, chỉ có thể trách anh đã đắc tội người không nên đắc tội." Dương Lệnh Quang trầm giọng nói.  

             Long Tông Toàn nhíu mày nói: "Cậu ta có bối cảnh thế nào!?"  

             Dương Lệnh Quang giật giật khóe miệng, sau đó nói: "Con trai của đại thiếu gia Tề gia ở đế đô, đại trưởng lão Phó Phong Vân thuộc chiến bộ cũng phải ba lần bảy lượt mới mời được, anh còn muốn nghe nữa không?"  

             "Đại thiếu gia Tề gia ở đế đô? Ông ta còn chưa có chết? Năm đó ông ta giết người đến điên..." Sau khi Long Tông Toàn nghe được lời này, lập tức sởn tóc gáy, nổi da gà.  

             Ánh mắt Dương Lệnh Quang không khỏi trở nên thâm trầm, cười nói: "Đúng vậy, nếu anh muốn trêu chọc con của ông ta, vậy thì đừng có kéo theo tôi."  

             Long Tông Toàn không dám nói tiếp nữa.  

             Đế đô vào mười mấy năm trước, buổi tối ngày đó, máu chảy thành sông.  

             Đến nay vẫn là điều cấm kỵ mà các gia tộc lớn mạnh không muốn nhắc tới.  

             Tất cả mọi người làm như vậy là bởi vì người đàn ông Tề Bất Ngữ của Tề gia.  

             "Nếu là con trai của tên kiên họ Tề, vậy tôi... Ha ha, nhận thua thôi!" Khóe miệng Long Tông Toàn giật giật nói ra một câu như thế.  

             Đúng là vừa rồi ông ta nhận thua, nhưng không đại biểu cho ông ta không muốn trả thù, giờ phút này nghe Dương Lệnh Quang nói ra thân phận của Tề Đẳng Nhàn, thì hoàn toàn bóp chết ý nghĩ tìm đường chết.  

             Nếu thật sự là con trai của tên điên Tề Bất Ngữ gây ra chuyện vào mười mấy năm trước ở đế đô, vậy trên trời dưới đất, không ai có thể cứu được ông ta.  

             Năm đó mấy tên bị Tề Bất Ngữ theo dõi, chạy trốn thẳng tới cổng lớn của quốc hội, kết quả vẫn bị chính tay Tề Bất Ngữ đâm chết...  

             Dương Lệnh Quang cười khinh miệt, đồng thời trong lòng cũng cảm thán, Tề Đẳng Nhàn không hổ là con trai của tên điên họ Tề, tính nết giống y như nhau, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.  

             Quay lại Tề Đẳng Nhàn ở phòng bệnh, hắn lại làm liên lụy đến Kiều Thu Mộng.  

             Điều này khiến Tề Đẳng Nhàn có chút đau đầu, nhưng Tôn Thanh Huyền đã nhắc nhở, tuyệt đối không được làm cô ta kích động, cũng đừng nói mấy lời kích động cô ta, nếu không sẽ ảnh hưởng tới khả năng khôi phục sau này.  

             "À, thật ra tôi là chồng trước của cô..." Tề Đẳng Nhàn nhìn Kiều Thu Mộng đang ôm lấy cánh tay chính mình, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.  

             Bàng Tú Tân ở một bên mỉm cười nói với Kiều Quốc Đào: "Ông xem, rất xứng đôi!"  

             Sắc mặt Kiều Quốc Đào không khỏi có chút khó coi, lạnh lùng nói: "Lúc trước bà không có nói như vậy mà? Nếu không thì sao lại phiền phức như ngày hôm nay!?"  

             Bàng Tú Vân có địa vị rất cao trong nhà thế mà lại bị một câu nói này làm mặt đỏ tai hồng, một câu cũng không nói được.  

             "Chồng ơi, anh đã chỉnh đốn lại đám người bắt nạt em?" Kiều Thu Mộng vui vẻ nói.  

             " Ừ ừ, đó là đương nhiên…" Tề Đẳng Nhàn đáp lại.  

             "Em biết bản lĩnh của chồng rất lớn, che chở em rất nhiều lần!" Kiều Thu Mộng liên tục cọ xát trên cánh tay hắn.   

             Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng vẻ này của Kiều Thu Mộng, cũng không khỏi dâng lên cảm xúc muốn bảo vệ cô ta, trong lòng cũng khó tránh dâng lên mấy câu nói mà mình đã từng nói qua.  

             —— Tôi muốn tất cả!  

             Sau đó, Tề Đẳng Nhàn không tự giác được mà siết chặt tay chính mình.  

             Tề Đẳng Nhàn ở bệnh viện một đêm, ngày hôm sau mới đến công ty để điểm danh.  

             Tuy rằng Kiều Thu Mộng rất dính hắn, nhưng vẫn hiểu rõ lý lẽ, nói với vẻ thoải mái hào phóng: "Vậy anh cứ đi kiếm tiền để nuôi gia đình, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt!"  

             Nhìn đến Tề Đẳng Nhàn ngây người cả ngày, Lý Vân Uyển không khỏi có chút nghi ngờ.  

             "Hôm nay anh bị làm sao vậy, cứ có cảm giác hồn vía lên mây, xảy ra chuyện gì à, nói em nghe thử xem?" Lý Vân Uyển bước vào văn phòng của Tề Đẳng Nhàn, cô ta đi thẳng vào vấn đề.  

             "Không có việc gì, em khoá cửa lại đã." Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Lý Vân Uyển khoá cửa trong sự nghi ngờ, cho rằng hắn có chuyện quan trọng muốn nói với chính mình.  

             Sau khi Tề Đẳng Nhàn thấy cửa đã khoá lại, trực tiếp tắt điện thoại, rút chui điện thoại bàn ở văn phòng, duỗi tay ôm Lý Vân Uyển đi về phía sô pha.  

             "Anh…" Sắc mặt Lý Vân Uyển đỏ bừng, ý thức được tên biến thái này đang định làm gì.  

             "Không được từ chối." Tề Đẳng Nhàn bá đạo nói, không cho cô ta cơ hội từ chối.  

             Lý Vân Uyển nghĩ có phải chính mình dành thời gian ở bên mẹ già nên lạnh nhạt với hắn, hơn nữa mẹ già đã tạo cho hắn một lớn áp lực tâm lý quá lớn nên mới như vậy không, cô ta nói: "Đừng quậy, đêm nay về Vân Đỉnh Sơn Trang với anh là được chứ gì!"  

             Ngược lại Tề Đẳng Nhàn bị lời này làm hoảng sợ, hôm nay mình phải đến bệnh viện, Lý Vân Uyển muốn về nhà của mình, vậy không phải sẽ bị lòi đuôi à?  

             "Không thể, tôi chờ không nổi nữa rồi!" Tề Đẳng Nhàn không cho cơ hội thoả hiệp.  

             Một giờ sau, Lý Vân Uyển bước ra văn phòng với sắc mặt đỏ bừng, nhưng quần áo trên người rất chỉnh tề, chẳng qua tất chân trên đùi đã  không thấy đâu.  

             "Cầm thú!" Cô ta không khỏi mắng một tiếng, cảm thấy tên này càng ngày càng to gan lớn mật.  

             Đi được hai bước đã nhìn thấy Dương Quan Quan đang đi đến, thấy thế cô ta hỏi: "Vân Uyển, Tề tổng đâu? Tôi gọi hắn mấy cuộc điện thoại cũng không có ai bắt máy, chỗ này có vài văn kiện chờ hắn ký tên."  

             "Hắn ở trong văn phòng, cô cứ trực tiếp đến tìm hắn." Lý Vân Uyển nói mà mặt không đổi sắc tim không nhảy, dù sao cũng có thể giả mạo yêu tinh nữ hải vương.  

             Dương Quan Quan ân cần nói: "Gần đây rất lạnh, cô phải mặc nhiều đồ một chút, nhớ mang tất chân tránh bị cảm lạnh."  

             Tim Lý Vân Uyển đập nhanh ngay lập tức, ho khan một tiếng, nói: "Ừ ừ, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi có việc bận nên đi trước."  

             Dương Quan Quan cứ cảm thấy có chỗ không thích hợp, đi vào văn phòng, thì nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bình chân như vại đang nằm trên ghế ông chủ, hai chân đặt trên bàn làm việc, vẻ mặt vừa lòng.  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất