Tuyệt Thế Cường Long

Chương 329: “Đi theo tôi là được!"

“Giám đốc Long suy xét nghiêm túc lại xem sao, tôi cảm thấy ý tưởng của dì Tống cũng không tồi, có phải không?”  

             Tề Đẳng Nhàn ấn bả vai Long Tông Toàn, trên mặt hắn mang theo ý cười, nhàn nhạt hỏi.   

             Tống Chí Mai ngồi ở một bên, bà ta dựng ngược mày liễu, tức giận quát “Tề Đẳng Nhàn, cậu không được làm càn, cậu có tư cách nói chuyện ở đây sao?”   

             Dương Viễn Sơn cũng lửa giận bừng bừng nói “Giám đốc Long là người hiền hoà,  đã cho cậu chút mặt mũi thì cậu cũng không nên không biết chừng mực, được voi đòi tiên!"  

             Ngược lại Long Tông Toàn không tức giận giống hai người họ tưởng tượng, ông ta vô cùng ngạc nhiên sau đó làm bộ làm tịch bắt đầu suy nghĩ.  

             “Đúng đúng, tôi cảm thấy câu này của giám đốc Tề rất có đạo lý, ý tưởng của bà Tống thật sự không tệ, có thể hợp tác một chút!” Long Tông Toàn trong nháy mắt sửa lại lời nói.  

             Tống Chí Mai đang muốn quát Tề Đẳng Nhàn thêm câu nữa , nghe thấy vậy, bà ta sửng sốt trong nháy mắt, lời nói sắp ra khỏi miệng lập tức nghẹn vào trong bụng.  

             Bà ta không nghĩ tới một câu nói của Tề Đẳng Nhàn lại có thể khiến Long Tông Toàn đột nhiên thay đổi ý định.   

             Dương Viễn Sơn cũng trợn mắt há mồm, từ khi nào Long Tông Toàn nói chuyện dễ như thế? Ông ta ấy vậy mà bằng lòng nghe kiến nghị của Tề Đẳng Nhàn ?  

             Tống Chí Mai đổi một bộ mặt tươi cười ngay lập tức rồi nói “ Giám đốc Long thật là tinh mắt, tôi có thể bảo đảm với Giám đốc Long nếu chúng ta hợp tác thì nhất định sẽ mang đến lợi ích lớn cho cả hai bên!”  

             Trong nội tâm Long Tông Toàn âm thầm chửi má nó, ông ta thật sự không muốn liên lụy sâu với Tống Chí Mai.  

             Hiện tại chí hướng của Tống Chí Mai là vị trí giám đốc của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải, như vậy khẳng định sẽ có một phen tranh đấu gay gắt, một thương nhân như ông ta tham dự vào đấu tranh giang hồ thì trời biết sẽ có kết quả gì?  

             Ông ta không hề muốn hợp tác với Tống Chí Mai, nhưng Tề Đẳng Nhàn đã lên tiếng như vậy thì ông ta không dám không nghe, chỉ có thể nhận mệnh. Cùng lắm thì ông ta coi như dùng khoản tiền đó mua sự bình an.  

             “Giám đốc Long ánh mắt thật tinh tường, cùng hợp tác với một nữ anh hùng như dì Tống, tương lai rất đáng để chờ mong!” Tề Đẳng Nhàn vỗ bả vai Long Tông Toàn rồi quay lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống.   

             Long Tông Toàn cảm thấy yết hầu khô cằn, ông ta cười gượng hai tiếng ha hả sau đó gật đầu khẽ nói “Nói không sai, tôi cũng cảm thấy như thế cho nên mới thay đổi ý định.”  

             Tống Chí Mai cười nói “Giám đốc Long khách khí quá, tới tới tới, tôi xin được mời giám đốc Long ba ly!"   

             Dương Viễn Sơn không khỏi hơi nhíu mày, theo lý mà nói, loại người không hiểu lễ phép như Tề Đẳng Nhàn hẳn là bị Long Tông Toàn dạy dỗ nghiêm khắc một trận mới đúng!   

             Đáng ra Long Tông Toàn không phải là thái độ này, vì sao lại thế? Tạm thời anh ta không thể hiểu được.   

             Nếu như Long Tông Toàn quen biết Tề Đẳng Nhàn, như vậy có khả năng ông ta chừa cho hắn chút mặt mũi, nhưng đoạn đối thoại lúc hai người vừa mới gặp mặt rõ ràng là lần đầu tiên quen biết mới phải.   

             Lúc này Tống Chí Mai nhìn Tề Đẳng Nhàn thuận mắt hơn một ít, bà ta cảm thấy ít nhất tên này cũng không vô dụng, vậy mà hắn như mèo mù vớ phải chuột chết giúp được mình đối phó được với Long Tông Toàn.  

             “Vậy thì, bà Tống với Dương thiếu gia, bên tôi còn có chút việc,tôi đi trước một bước nhé, lần sau lại cùng nhau ăn cơm!” Long Tông Toàn nói.   

             Ông ta thật sự không muốn tiếp tục ở lại đây, như thế này còn ăn được gì nữa, trường hợp này quả thực còn kích thích hơn so với nhảy Bungee.  

             Tống Chí Mai tiếc nuối nói “Vậy thật là đáng tiếc quá, tôi còn muốn uống thêm hai ly cùng giám đốc Long cơ mà!”   

             Long Tông Toàn nói “Lần sau, lần sau nhé! Lần này tôi thật sự có việc gấp rồi, không thể không đi.”  

             Lúc này Long Tông Toàn rất sợ Tề Đẳng Nhàn lại đi qua vỗ vai mình rồi bảo ông ta lại ngồi thêm một lát, lại uống thêm hai ly.   

             Nhưng may là Tề Đẳng Nhàn cũng ước gì Long Tông Toàn cút sớm, cho nên hắn chỉ nâng mí mắt lên nhìn ông ta một cái rồi không nói năng gì.  

             “Giám đốc Long, lần này là do tôi chiêu đãi không chu đáo! Lần sau, tôi cam đoan trên bàn cơm sẽ không có thể loại rác rưởi không liên quan lại còn kém chất lượng xuất hiện." Dương Viễn Sơn đứng lên sau đó bắt tay Long Tông Toàn rồi cười ha hả.  

             Nội tâm Long Tông Toàn ngay sau đó đã hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Dương Viễn Sơn một lần, ông ta chỉ hy vọng Tề Đẳng Nhàn không vì tên ngu ngốc đó mà ghi hận lây sang ông ta.  

             Long Tông Toàn cười miễn cưỡng sau đó rời đi bữa tiệc một cách nhanh chóng, vội vàng.  

             Ngay lúc này Tống Chí Mai nhận được một cuộc điện thoại, bà ta nghe máy xong không khỏi nhíu mày, nói “Dương thiếu gia, bên dì cũng có chút việc gấp.”  

             Dương Viễn Sơn nói “Dì Tống để cháu đi cùng dì.”  

             Tống Chí Mai gật đầu sau đó quay đầu nói với Lý Vân Uyển “Vân Uyển, hôm nay là sinh nhật của con, vốn là mẹ nên cùng con ăn sinh nhật nhưng mẹ thật sự có chút việc.”  

             Lý Vân Uyển vẫy tay tùy ý, nơi này có Dương Viễn Sơn làm cô ta cũng sớm không muốn tiếp tục có lệ “Mẹ không cần để ý, con lớn rồi, con còn để ý chuyện này sao?”  

             Dương Viễn Sơn cũng tỏ vẻ xin lỗi, khẽ cười nói “Lần sau tôi nhất định sẽ tìm một nơi tốt hơn để mời em ăn cơm.”  

             Chờ sau khi hai người rời đi, lúc này Lý Vân Uyển mới thở ra nhẹ nhàng.   

             “Mẹ cô cũng không làm khó tôi lắm, chỉ là nói chuyện hơi không dễ nghe thôi.” Tề Đẳng Nhàn thấy người đã đi rồi lúc này mới cười nói.  

             “Mẹ tôi chắc là nghĩ tôi tùy tiện mang theo một tấm chắn đến nên mới không làm khó dễ anh." Lý Vân Uyển đối với chuyện này cũng rõ ràng.  

             Trong suy nghĩ của Tống Chí Mai thì một miếng thịt chó thiu như Tề Đẳng Nhàn làm sao có thể đưa lên bàn tiệc được. ( note gửi beta: chị xem giúp em trường hợp này có thay được bằng: "cái đũa mốc như Tề Đằng Nhàn sao có thể đặt lên được mâm son" hay không nhé. raw:在宋志梅看来, 齐等闲这样的烂狗肉, 是真的上不得席面的.cv:Ở tống chí mai xem ra, tề bình thường như vậy đích lạn cẩu thịt, là thật đích thượng không được bàn tiệc đích.)  

             Bà ta cảm thấy nếu lấy tiêu chuẩn của con gái mình thì dĩ nhiên sẽ không vừa ý một tên đàn ông như Tề Đẳng Nhàn, cho nên Tống Chí Mai đương nhiên cho rằng hắn chẳng qua là cái lá chắn chất lượng thấp mà thôi.   

       Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói “Hầy, tôi vốn định tạo ấn tượng mạnh mẽ với mẹ vợ mà bà ấy lại đi mất rồi!”  

             Lý Vân Uyển nói “Cái gì? Anh nói sẽ chuẩn bị quà cho tôi, vậy quà của tôi đâu?”  

             Tề Đẳng Nhàn cười sau đó hắn kéo tay Lý Vân Uyển đứng dậy, ôn hòa nói “Đi theo tôi là được!"  

             Lý Vân Uyển đi theo hắn lên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Địa, nơi này là vườn hoa trên không nổi tiếng nhất trong khách sạn này, nếu không phải là hội viên cao cấp thì sẽ không vào được, một năm cũng khó có người có thể ăn cơm tại đây một lần.   

             Cũng không phải vì thức ăn quá khó thưởng thức hay là quá đắt, mà là nếu muốn ăn cơm ở đây thì thân phận phải thật là cao quý!  

             Tuy vậy bên trong vườn hoa trên không lại không có thứ gì đặc biệt, nơi này trống không, thậm chí cả bàn ăn cũng không có.   

             “Anh dẫn tôi tới chỗ này để ăn không khí hả?!” Lý Vân Uyển hơi tức giận nói, cô ta duỗi tay bóp thịt trên eo của Tề Đẳng Nhàn.   

             “Cô hoảng cái quần què!” Tề Đẳng Nhàn đưa tay gõ đầu cô ta một cái rồi lôi Lý Vân Uyển đứng ở vị trí gần mình nhất.  

             Lúc này, một vị quản lý cấp cao của khách sạn Thiên Địa đi ra, cung kính nói với Tề Đẳng Nhàn “Xin hỏi Giám đốc Tề có thể bắt đầu chưa ạ?”  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh gật đầu, nhàn nhạt nói “Bắt đầu đi!”  

             Lý Vân Uyển ngẩn người, cô ta muốn hỏi Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì, sau đó nghe một tiếng nổ lớn "Piu", trên trời xuất hiện đủ màu sắc.  

             Lý Vân Uyển ngước mắt lên thì thấy ở bầu trời bên trên tòa nhà có một cụm pháo hoa rất lớn vừa nổ tung.   

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất