Tuyệt Thế Cường Long

Chương 370: Dùng mãi không thấy cạn đáy?

Thân là người đứng đầu đạo quán Lý Gia Quyền đương nhiệm, Lý Trường Hồng có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc ông ta lại thua trong tay một hậu bối trẻ tuổi!  

             Ông ta đã luyện công bao nhiêu năm?  

             Tề Đẳng Nhàn đã luyện công bao nhiêu năm?  

             Có điều, cũng đúng như những gì Tề Đẳng Nhàn đã nói. Thực sự không có chuyện tuổi tác càng lớn thì công phu lại càng cao siêu.  

             Thứ gọi là “công phu” này, phải xem thiên phú, cũng phải xem nỗ lực.  

             “Lý sư phó, ông không biết cách dạy con, một đấm này coi như tôi dạy ông.” Tề Đẳng Nhàn đứng sau lưng ông ta lạnh nhạt nói.  

             “...” Lý Trường Hồng bò dậy, mặt đỏ bừng, không thốt ra được lấy một chữ.  

             Người yếu thì căn bản không có tư cách nói chuyện!  

             Các chiến sĩ quay sang nhìn nhau, không dám nhiều lời lấy một chữ. Thực lực của Tề Đẳng Nhàn đã vượt xa những gì họ tưởng tượng.  

             Họ vốn tưởng hắn chỉ là một tên dựa hơi thế lực của gia tộc muốn tự dát vàng lên mặt, đâu có ngờ người ta thực sự có bản lĩnh lợi hại thế này!  

             Có điều, một vị chuẩn tướng tuổi còn trẻ lại lợi hại như vậy, vì sao trước giờ họ chưa từng nghe qua?  

             Về lý thuyết, danh tiếng của người này có thể thua Ngọc Tiểu Long nhưng cũng không thể là hạng vô danh tiểu tốt được!  

             Lý Trường Hồng đen mặt đứng dậy chắp tay, khạc ra một ngụm máu, nói: “Đa tạ!”  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu, mặt không đổi sắc, đúng là hắn đã nương nay. Nói cách khác, hắn có thể đánh chết Lý Trường Hồng ngay tại đây và ngay lúc này.  

             Dù hắn có đánh chết ông ta trước mặt bao nhiêu con người đang đứng đây thì cũng không ai có thể trách tội hắn, có điều ân oán giữa cả hai không lớn đến vậy, tội của Lý Trường Hồng cũng không phải là đáng chết.  

             Huống chi, danh tiếng của Lý Gia Quyền khắp tỉnh Đông Hải này là rất lớn. Nếu Tề Đẳng Nhàn đánh chết ông ta thì có lẽ hắn cũng không được sống những ngày tháng yên bình.  

             Tưởng Thiên Hà vỗ tay, phá lên cười: “Ha ha, ha ha ha… Tề chuẩn tướng quả nhiên thân thủ bất phàm, tôi biết ngay mà, chắc chắn người mà ban Chính trị lựa chọn sẽ không có sai sót!”  

             Đại đội trưởng của đại đội tiên phong tỏ ra xấu hổ, không nói nổi câu nào, ban nãy chính anh ta là người đã khơi mào nghi vấn về Tề Đẳng Nhàn.  

             “Tưởng sư đoàn trưởng khách sáo rồi.” Tề Đẳng Nhàn không hề có vẻ oán trách.  

             Quân đội là như thế đấy, bạn là kẻ mạnh thì bạn có quyền lên tiếng, đến cả rắm đánh ra cũng có mùi thơm.  

             Nếu bạn là người yếu, vậy thì ngại quá, cụp đuôi mà xun xoe người khác đi.  

             Ban nãy Lý Trường Hồng muốn ra tay với Tề Đẳng Nhàn, Tưởng Thiên Hà không thèm ngăn cản, hiển nhiên anh ta cũng không tán thành năng lực của Tề Đẳng Nhàn.  

             Bây giờ thấy Tề Đẳng Nhàn đánh gục Lý Trường Hồng thì anh ta lại trơ trẽn tán thưởng ngay lập tức.  

             Lý Trường Hồng không ở lại sư đoàn 81 nữa, nếu đã thua thì nên im lặng rời đi, ở lại cũng chỉ tổ làm cái bia cho người ta mỉa mai chế nhạo. Ở nơi này, không một ai thương xót kẻ yếu.  

             Nhìn bóng lưng tịch mịch cô đơn của Lý Trường Hồng, Tưởng Thiên Hà thầm thở dài, cũng có đôi phần tiếc hận dưới đáy lòng.  

             Đường đường là người đứng đầu đạo quán Lý Gia Quyền, một vị tông sư nổi tiếng, vậy mà lại thua dưới tay Tề Đẳng Nhàn nhanh đến vậy. Có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được…  

             Hẳn lúc này trong lòng ông ta cảm thấy rất khó chịu.  

             Ông ta không chỉ không thể báo thù được cho con trai, mà trận chiến này còn có khả năng khiến thể diện của Lý Gia Quyền tụt dốc không phanh.  

             Đây cũng chính là lý do vì sao các bậc tông sư có danh tiếng đều chỉ dừng lại ở mức độ giúp đỡ và chỉ điểm, chứ không muốn phân thắng thua với người ngoài.  

             Nếu đã nổi tiếng thì không thể chịu thua. Một khi thua cuộc, thanh danh cả đời sẽ bị hủy hết, quyền pháp của gia tộc cũng phải mất mặt theo, thẹn lòng với tổ sư gia của võ phái.  

             Tưởng Thiên Hà nhìn mọi người trong đại đội tiên phong, cất tiếng: “Từ hôm nay trở đi, Tề chuẩn tướng sẽ là huấn luyện viên của các anh, chuyên môn quản lý việc huấn luyện của các anh. Sau này có chuyện gì thì các anh hãy báo cáo thẳng lên cậu ấy!”  

             “Rõ!” Đại đội trưởng vội vàng cúi người.  

             Trong sư đoàn 81 có hai đại đội độc lập, một là đại đội bọc thép, hai là đại đội tiên phong.  

             Đại đội bọc thép được gọi tắt là đại đội 1, đại đội tiên phong được gọi tắt là đại đội 2.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn Nhị đại đội trưởng của đại đội tiên phong, nét mặt kỳ quái, chỉ muốn rống lên một câu: “Nhị đại đội trưởng, con mẹ nó khẩu pháo Italia của ông đây đâu rồi?”  

             Tề Đẳng Nhàn cũng lười giày vò họ, hắn lập tức tiếp quản nhiệm vụ của một huấn luyện viên rồi bắt đầu sắp xếp quy trình huấn luyện.  

             Phương thức huấn luyện của hắn cũng có chút biến thái… Dĩ nhiên rồi, đây là phương thức huấn luyện được mang ra từ nhà tù U Đô, chuyên môn dùng để hành hạ những phạm nhân quá thừa năng lượng hay quá sung sức.  

             Sau một lần huấn luyện, dù có là đại đội tiên phong chỉ toàn những người đàn ông cơ bắp mạnh mẽ thì cũng có chút không chịu nổi. Họ rất nghi ngờ liệu có phải Tề Đẳng Nhàn mang thù nên cố ý giày vò họ hay không.  

             “Được rồi, buổi huấn luyện hôm nay chỉ có thế thôi, cũng tạm ổn…”  

             “Có điều, sau khi về các anh nhớ phải luyện thật kỹ kỹ năng trung bình tấn mà tôi đã dạy.”  

             “Nếu không huấn luyện bài bản thì rất khó để đạt được công phu truyền thống, nhưng dù sao các anh cũng là bộ đội có nghề nghiệp đàng hoàng, không thể dồn hết thời gian cho việc luyện công được.”  

             “Thế nên tôi chỉ dạy các anh phần căn bản, sau đó sẽ dựa vào phần căn bản đó để truyền thụ lại cho các anh vài ngón đòn hữu dụng, có thể đạt được hiệu quả kỳ diệu khi đối diện với kẻ địch sau này.”  

             “Còn về những ngày tiếp theo, chúc mọi người may mắn.”  

             Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, Tề Đẳng Nhàn tập hợp tất cả mọi người, chắp hai tay ra sau lưng, vừa bước qua bước lại vừa lạnh nhạt nói.  

             Phổ cập võ học truyền thống cho bộ đội là khó nhất, bởi nội dung của võ học truyền thống thực sự rất nhiều, một con người không lấy đâu ra được từng ấy sức lực để vừa huấn luyện tác chiến theo lối hiện đại hóa vừa luyện tập võ học truyền thống.  

             Những chiến sĩ này đã trở nên ngoan ngoãn sau khi bị Tề Đẳng Nhàn giày vò, hơn nữa bản thân Tề Đẳng Nhàn có đủ thực lực mạnh mẽ, họ không dám ý kiến ý cò gì với hắn.  

             “Giải tán đi.” Tề Đẳng Nhàn vung tay, nói.  

             Tưởng Thiên Hà đứng một bên tận mắt nhìn thấy quá trình huấn luyện của Tề Đẳng Nhàn, anh ta lo lắng hỏi: “Tề chuẩn tướng, liệu phương thức huấn luyện thế này có làm hại đến các chiến sĩ không? Tôi thấy có vẻ hơi nặng quá!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Họ là đại đội tiên phong cơ mà, chỉ một chút thế thôi đã không chịu nổi rồi sao? Phương thức huấn luyện của tôi chỉ là vài trò vặt vãnh dùng để tiêu khiển cho đám phạm nhân trong tù hồi xưa thôi đấy.”  

             “...” Tưởng Thiên Hà không biết nói gì hơn, những phạm nhân kia cứng cỏi đến thế sao, ngay cả đại đội tiên phong cũng suýt không chịu nổi cường độ huấn luyện như thế mà họ lại coi như một trò tiêu khiển?  

             Có điều Tưởng Thiên Hà cũng không biết, những phạm nhân kia quả thực rất trâu bò… Chỉ cần chọn bừa một người để thả ra ngoài cũng đủ tạo ra một hồi gió tanh mưa máu.  

             Tưởng Thiên Hà mời Tề Đẳng Nhàn đi ăn cơm, Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ chốc lát rồi cũng không tiện từ chối, dù sao hai người chỉ vừa mới gặp nhau lần đầu.  

             Những ngày sau đó, Tề Đẳng Nhàn phải chạy qua chạy lại giữa hai bên, một mặt trông coi quá trình huấn luyện của đại đội tiên phong thuộc sư đoàn 81, một mặt trông coi sự vụ của công ty mình.  

             Cũng trong khoảng thời gian ấy, Từ Ngạo Tuyết bắt đầu phát hiện ra rằng có điều gì không đúng lắm.  

             Tài lực của tập đoàn Hướng thị hình như thực sự không có giới hạn, dùng mãi không thấy cạn đáy?  

             Những công ty con của tập đoàn Hướng thị đang đứng trên bờ vực phá sản cũng dần dần hồi sinh, một số đã bị bóp chết thậm chí còn được Hướng Đông Tinh dùng một số tiền lớn để giúp hoạt động trở lại…  

             Hơn nữa ảnh hưởng từ cái chết của Vương Hổ vẫn chưa kết thúc, một nỗi lo vô hình bao trùm trên khắp liên minh kinh tế Từ thị.  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất