Dương Quan Quan nghĩ mọi chuyện đã kết thúc nhưng thực ra không phải, cô ta bị Tề Đẳng Nhàn mắng cho một trận.
“Cái bẫy rõ ràng như thế mà cô vẫn còn bị dụ vào, cô là một con lợn rừng ngu ngốc hay sao?”
“Tôi chưa từng thấy ai ngu xuẩn như cô!”
“Nếu lần sau chuyện này còn xảy ra nữa thì tôi không thèm quan tâm đến cô đâu!”
Tề Đẳng Nhàn nổi giận đùng đùng, đánh hai cái vào gáy cô ta, khiến đầu cô ta ong ong như búa bổ.
Dương Quan Quan có chút ấm ức, nhưng không thể cãi lại được. Đúng là cô ta khôn nhà dại chợ, một cái bẫy đơn giản như thế mà không thể nhìn ra, cuối cùng bị hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ gây khó dễ.
Dương Quan Quan nói: “Tề tổng, tôi biết lỗi rồi, anh đừng mắng nữa…”
Tề Đẳng Nhàn thở dài rồi nói: “Cũng phải, vốn đã không thông minh rồi, còn đánh mắng nữa lỡ đâu cô lại càng dốt nát hơn.”
Nghe vậy, Dương Quan Quan có chút không phục. Tốt xấu gì cô ta cũng từng học ở Stanford, dốt là dốt thế nào?
Không biết Hoàng Sung từ đâu xuất hiện, anh ta cười nói: “Tề tổng, lần này tôi lập công rồi đúng không? Tôi được phép bái cậu làm sư phụ chưa?”
Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Hoàng Sung, nói với Dương Quan Quan: “May là có Hoàng Sung để mắt, thấy hai người kia dẫn cho đi rồi gọi điện thoại cho tôi đấy.”
“Nếu không thì rất có thể hôm nay cô đã bị hai người kia dồn vào chỗ chết rồi!”
“Tuy dốt nát nhưng cô cũng có chỗ đáng khen, thà chết chứ không chịu bán đứng lợi ích của công ty chúng ta.”
Dương Quan Quan quay sang cười với Hoàng Sung, nói: “Cảm ơn anh.”
Hoàng Sung chỉ thấy nhịp tim của mình tăng cao, anh ta mặt đỏ tới mang tai đáp lại: “Không… Không cần khách sáo.”
“Thằng nhãi này kích động gì thế? Đừng nghĩ nhiều, anh không với tới nổi đâu.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười, giơ tay khoác vai Dương Quan Quan.
Hoàng Sung lập tức bĩu môi, không nhịn được mà nói: “Có tiền cũng không với tới nổi à?”
Nghe xong, Tề Đẳng Nhàn bật cười: “Hừm? Có tiền cũng không với tới nổi, nhưng ông đây nhiều tiền lắm đấy.”
Hoàng Sung ho khan một tiếng, lại nói: “Ừm thì, lần này coi như tôi đã lập công lớn, cậu có thể cân nhắc việc thu đồ đệ được chưa?”
Tề Đẳng Nhàn thấy hơi buồn cười, quả thực Hoàng Sung rất cố chấp với chuyện này, sự thành tâm của anh ta ít nhiều gì cũng khiến hắn cảm động.
Mà hắn có cảm giác tâm địa của bản thân cũng không đến mức sắt đá.
Sau đó, Tề Đẳng Nhàn quay sang nhìn Dương Quan Quan.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Dương Quan Quan lại càng hoảng sợ, vô thức giơ tay chỉnh vạt áo, chỉ sợ mình lại để lộ da thịt ở chỗ nào rồi bị tên háo sắc này quấy rối.
Nhất thời Tề Đẳng Nhàn lại nổi giận, cô ta có nhất thiết phải đề phòng một người anh trai như hắn không?
Hắn quay sang gật đầu với Hoàng Sung, nói: “Ngày mai hai người hãy dậy từ lúc rạng sáng năm giờ đi, đến Vân Đỉnh Thiên Cung tìm tôi, tôi sẽ huấn luyện cho hai người.”
Nghe hắn nói vậy, Hoàng Sung sung sướng đến nỗi lập tức quỳ phịch xuống mà cao giọng hô to: “Tạ ơn sư phụ!!!”
Dương Quan Quan lại càng hoảng sợ, có cần kích động đến thế không?
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Dương Quan Quan, Hoàng Sung thầm nghĩ: “Cô không biết cậu ấy lợi hại đến mức nào đâu, đúng là có phúc mà không biết hưởng!”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ Dương Quan Quan có hơi nhát gan quá mức, vậy nên hắn quyết tâm sử dụng phương thức dạy võ để thay đổi sự yếu đuối trong nội tâm của cô ta, giúp cô ta trở nên kiên cường.
Ai cũng nói rượu vào khiến gan người ta to ra, thực ra võ công mới là thứ hiệu nghiệm nhất, có sức khỏe dẻo dai thì làm gì cũng có niềm tin và động lực cả.
“Nhớ kỹ nhé, năm giờ rạng sáng mai!”
“Tôi là người tuân thủ giờ giấc, nếu một trong hai người đến muộn dù chỉ là một phút đồng hồ thì sau này cũng không cần tới làm gì nữa.”
“Có nghe hay không?!”
Nét mặt của Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. Trên phương diện dạy võ, hắn thường theo lối mòn cổ điển, học điệu bộ hà khắc của các bô lão giang hồ thời xưa.
Hai người kia không hẹn mà cùng bị hắn dọa sợ, vội vàng đồng ý: “Nghe rồi!”
Dương Quan Quan có chút buồn phiền, ngày nào mình cũng phải đi làm, về nhà còn phải livestream thêm vài tiếng nữa, ngày nào cũng phải dậy lúc năm giờ sáng để luyện công, có phải thời gian eo hẹp quá không?
Có điều cô ta cũng không oán giận, bởi cô ta hiểu rõ một đạo lý - phải nếm trải khổ đau mới có thể thành người đứng trên muôn người.
Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan: “Cô phải cố gắng thật nhiều nữa, chỉ khi mạnh mẽ thì cô mới không bị người ta bắt nạt. Dù không có quyền lực trong tay thì vũ lực hơn người cũng là một thứ đủ để khiến kẻ khác kiêng kỵ không muốn đối đầu với cô.”
“Thiên tử giận dữ có thể khiến máu chảy khắp thiên hạ; võ phu giận dữ cũng có thể khiến máu phun ra năm thước.”
“Thủy Hoàng Đế có được thiên hạ, nhưng vẫn bị một thích khách thọt chân là Kinh Kha rượt đuổi khắp phòng.”
“Nếu cô có thể luyện võ công tới mức dám dùng võ vi phạm luật lệ thì cô cũng không cần sợ những kẻ như Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn nữa.”
“Thậm chí cả toàn bộ nhà họ Dương cũng thế, liệu ai trong số đó dám đụng vào cô?”
Nghe những lời của Tề Đẳng Nhàn, Hoàng Sung đứng một bên cũng thấy nhiệt huyết trào dâng.
Trong mắt anh ta, Tề Đẳng Nhàn chính là loại người “chỉ trong chớp mắt có thể đánh bại ngàn quân”, là nhân vật có thể dùng võ vi phạm luật lệ.
Quy tắc là gì chứ, tiền tài là gì chứ, trước giá trị vũ lực siêu đẳng của hắn thì tất cả cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, nếu hắn muốn giết ai thì dù người đó có trốn vào giữa doanh trại quân đội cũng chẳng có tác dụng gì.
Cái chết của Vương Hổ khiến khắp nơi huyên náo, tất cả mọi người đều đang suy đoán xem hung thủ là ai, cũng không phải không có người nghi ngờ Tề Đẳng Nhàn, chỉ có điều Hoàng Sung rất chắc chắn, nhất định Vương Hổ đã bị Tề Đẳng Nhàn giết chết!
“Nếu mình có thể học được một nửa công phu của sư phụ thì chắc chắn cũng có thể báo được mối thù!” Hoàng Sung khẽ siết nắm đấm, thầm nghĩ.
Tề Đẳng Nhàn phất tay rồi nói: “Được rồi, Hoàng Sung à, anh về trước đi. Đúng năm giờ sáng mai hãy đến Vân Đỉnh Thiên Cung tìm tôi.”
Hoàng Sung nghiêm túc gật đầu: “Xin sư phụ hãy yên tâm, nhất định tôi sẽ đến đúng giờ!”
“Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.” Tề Đẳng Nhàn đẩy Dương Quan Quan vào trong xe.
Ngồi trên xe, Dương Quan Quan dùng khăn ướt lau gò má sưng đỏ rồi lại cởi giày cao gót lau phần da bị mài đau nhức, động tác chầm chậm như muốn thể hiện rằng tâm trạng cô ta hiện giờ cũng đang rất phức tạp.
Cuối cùng Dương Quan Quan cũng không nhịn được mà hỏi: “Cuốn sổ chứng nhận mà anh đã cho trưởng phòng Vương xem là gì mà có thể khiến ông ta kiêng kỵ tới mức bỏ qua cả việc anh nổ súng bắn Dương Viễn Sơn trước mặt ông ta?”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Muốn biết bí mật của tôi thì cần dùng thứ gì đó để đổi đấy… Hay là, cô cởi hai nút áo sơ mi ra cho tôi nhìn thử đi?”
Dương Quan Quan hung hãn trợn mắt lườm hắn, có chút tức giận, trước mặt cô ta thì cái tên này không bao giờ nghiêm túc được quá lâu, cả ngày hắn chỉ kiếm cớ trêu chọc cô ta mà thôi.
Xuống xe, Dương Quan Quan chần chừ một lúc lâu rồi mới giậm chân xuống đất, nghiến răng hỏi: “Hay anh vào nhà tôi uống cốc cà phê rồi nghỉ ngơi đã?”
Dĩ nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không từ chối một lời mời mập mờ thế này.
“Anh đi trước đi.” Khi lên cầu thang, Dương Quan Quan vẫn rất cảnh giác, lòng phòng bị của cô ta dành cho hắn chưa hề giảm bớt chút nào.
“Cô phòng tôi như phòng sói mà lại mời tôi vào nhà uống cà phê, chẳng phải cô đang dẫn sói vào nhà hay sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Dương Quan Quan khẽ hừ một tiếng, giục hắn mau lên tầng.