Tuyệt Thế Cường Long

Chương 452: “Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi.”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn ngơ, ý gì vậy? Ý đồ bất chính sao? Có ai mắng người khác như vậy không chứ!  

             Từ Ngạo Tuyết thấy Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên, cô ta bèn thể hiện ra nụ cười trêu chọc, phụ nữ thần kỳ như Triệu Hồng Nê sao có thể dễ tiếp xúc như vậy được.  

             Cô ta dường như là một cô gái có tính cách còn cứng rắn hơn cả Ngọc Tiểu Long.  

             Còn về chị gái của Triệu Hồng Nê, người bị nhà họ Triệu gọi là ‘Thiên phạt’ – Triệu Hồng Tụ, vẫn luôn ru rú trong nhà, rất hiếm khi gặp được cô ta, một người rất thần bí.  

             Lần duy nhất cô ta ra tay là vào ba năm trước, cô ta đã đánh chết một lão đại của thế giới ngầm vì người này uy hiếp đến sự an toàn của người nhà họ Triệu.  

             “Cười cái con mẹ cô!” Tề Đẳng Nhàn tỉnh táo lại, nhìn bọn người Diệp Phong đang cười nhạo hắn, vẻ mặt trở nên đen thui.  

             Lần bắt chuyện này thật thất bại, còn bị người ta lừa mất một ly rượu, thật sự là lỗ muốn chết.  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Không hổ là con gái nhà họ Triệu, quả thật thối tha, dáng vẻ không xinh đẹp gì mấy, lại dám so sánh với Dương quý phi.”  

             Từ Ngạo Tuyết khinh thường hắn: “Lời nói này của anh tỏa ra mùi chua loét, khiến người ta cảm thấy rất buồn nôn! Không thành công là chửi bới sau lưng người ta, đúng là đồ nhỏ nhen.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Nghĩ lại vẫn là Trần Ngư bình dị gần gũi, hứ, rảnh rỗi sẽ đến thăm cô ấy. Đáng tiếc Nam Dương quá nóng, nếu không cô ấy sẽ không mặc đồ đen...”  

             Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết run rẩy, cô ta thật sự không hiểu trong đầu Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc chứa một đống logic rác rưởi gì nữa.  

             Ăn chơi uống rượu rất vui vẻ, nhưng mà điều khiến hai em gái người lai đáng tiếc là Tề Đẳng Nhàn không đưa bọn họ đi.  

             Mã Hồng Tuấn còn cổ vũ bảo các cô không nên buồn bã, sớm muộn gì cũng có cơ hội.  

             Hai em gái đương nhiên biết những đãi ngộ đặc biệt hiện tại của mình đều nhờ vào mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn, cho nên càng gấp gáp muốn bước lên thêm một bước, như vậy thì sẽ không phải lo chuyện cơm áo nữa.  

             Không có ai vui vẻ làm chuyện bản thân không muốn làm, nhưng vẫn phải bất lực vì sức ép của cuộc sống.  

             Lúc trước EQ của Tề Đẳng Nhàn thấp, không hiểu những đạo lý đối nhân xử thế, nhưng lúc trong tù hắn đã nghe những chuyện buồn chuyện khổ, cho nên hắn sẽ không tùy tiện xem thường người khác.  

             Cuộc sống đã đủ vất vả rồi, sao không khích lệ nhiều hơn, mà lại thích châm chọc khiêu khích chứ?  

             “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Từ Ngạo Tuyết căng thẳng, miệng ngập tràn mùi rượu, hôm nay cô ta uống không ít, nhưng không phải là uống rượu để giải sầu.  

             Sau đó, cô ta phát hiện Tề Đẳng Nhàn lại đưa cô ta đến trước cửa biệt thự của cô ta.  

             Chuyện này khiến cho cô ta lắp bắp ngạc nhiên, căn biệt thự này cô ta đã bán rồi.  

             Vì thế, cô ta lạnh lùng nói: “Căn phòng này tôi đã bán rồi, anh đến đây làm gì? Cẩn thận bị người ta tố cáo xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”  

             Tề Đẳng Nhàn lấy một tấm thẻ ra, hắn thản nhiên nói: “Căn phòng này là tôi mua đấy, sau này cô có thể đến đây sống bất cứ lúc nào.”  

             Sau khi nói xong, hắn ném thẻ ra vào cho Từ Ngạo Tuyết.  

             Từ Ngạo Tuyết càng suy sụp hơn nữa, không nghĩ đến chuyện cô ta âm thầm bán biệt thự lại bị Tề Đẳng Nhàn chú ý, nhưng hắn lại không nói một tiếng mà mua lại nó từ cô ta.  

             Tiền bán nhà, đương nhiên Từ Ngạo Tuyết đã dùng để bù vào lỗ thủng, mặc dù lỗ thủng quá lớn, nhưng trước mắt được chút nào hay chút ấy vậy.  

             Trong phòng vẫn trống trơn như trước, Tề Đẳng Nhàn mua phòng rồi, nhưng vẫn không mua thêm nội thất.  

             Dựa vào tính cách của Từ Ngạo Tuyết, có lẽ cô ta sẽ làm ra được chuyện đó, cho dù hắn mua đủ rồi, cô ta cũng có thể bán sạch.  

             Bản thân hắn không phải người coi tiền như rác, dùng tiền của bản thân để trả nợ cho Từ Ngạo Tuyết đúng không?  

             “Vào đi!” Tề Đẳng Nhàn mặc kệ Từ Ngạo Tuyết đang ngơ ngác, trước cửa phòng ngủ, đẩy mạnh sau lưng cô ta, sau đó vang lên một tiếng rầm, đóng cửa lại.  

             Đêm nay đối với Từ Ngạo Tuyết là một đêm rất khó qua, chẳng qua, mừng vì không còn bao lâu nữa sẽ đến tết.  

             Tề Đẳng Nhàn nói, đến tết là cô ta có thể rời đi.  

             Chờ đến lúc đó, tập đoàn Từ thị đã ổn định lại rồi, nhiệm vụ của cô ta coi như đã hoàn thành.  

             “Triệu Hồng Tụ là người như thế nào?” Tề Đẳng Nhàn vẫn hỏi vấn đề này, sự tồn tại được nhà họ Triệu xưng là ‘Thiên phạt’, vậy dĩ nhiên hắn phải thật nghiêm túc tìm hiểu rồi.  

             Gần đây Từ Ngạo Tuyết tiếp xúc gần với nhà họ Triệu, đương nhiên cô ta sẽ hiểu biết nhiều hơn người khác.  

             Nghe thấy câu hỏi của Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết cười khẩy: “Sao thế? Anh sợ à?”  

             Tề Đẳng Nhàn khiến cho nụ cười bỡn cợt của cô ta biến thành tiếng rên rỉ, uyển chuyện thẳng tắp, cho đến hừng đông, dư âm vẫn chưa dứt.  

             “Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười hỏi.  

             Đối với người đàn ông xấu xa từ trong xương cốt này, Từ Ngạo Tuyết rất bất lực, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng gặp Triệu Hồng Tụ, nhưng tôi từng nghe được một chuyện của cô ta.”  

             “Cô ta là một người phụ nữ có tích cách kỳ quái, vui buồn thất thường, hơn nữa còn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, kỳ nghệ dở ẹc nhưng lại thích đánh cờ với người khác.”  

             “Sức chiến đấu của cô ta, vô cùng chuẩn xác, cô ta chắc chắn là người đáng sợ nhất của nhà họ Triệu, thậm chí còn mạnh hơn Triệu Biện Tử.”  

             Tề Đẳng Nhàn hơi không tin những lời này, một người phụ nữ làm sao có thể bá đạo như vậy được? Hơn nữa, tính toán một chút thì Triệu Hồng Tụ chắc chắn không đến ba mươi tuổi.  

             “Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi.” Từ Ngạo Tuyết nói.  

             Tề Đẳng Nhàn tùy tiện gật đầu, hắn cảm thất rất thú vị, chẳng qua hiện tại hắn đã hiểu, có lẽ phải đợi đến lúc trở về Đế Đô mới có cơ hội gặp mặt ‘Thiên phạt’ này.  

             Hồng tụ vốn phải thêm hương, ở nhà họ Triệu lại trở thành ‘Thiên phạt’, cái tên tình thơ ý họa như thế này cư nhiên lại ẩn chứa sát ý đáng sợ như vậy, thật sự khiến người khác cảm thấy rất thú vị!  

             Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vẫn dậy sớm như trước, sau đó đưa Dương Quan Quan và Hoàng Sung đến công viên Sâm Hải luyện quyền.  

             Thời tiết lạnh giá, công viên vào lúc năm giờ sáng, gió lạnh thét gào, khiến cho người ta lạnh đến run rẩy.  

             Nhưng hai người Dương Quan Quan và Hoàng Sung vẫn luyện đến nỗi mồ hôi chảy khắp người, một quyền tiếp một quyền, đánh vào không khí, cho đến khi Tề Đẳng Nhàn vừa lòng kêu ngừng mới kết thúc.  

             “Ngày mai nghỉ một ngày, kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi.” Tề Đẳng Nhàn đưa hai người đi luyện quyền xong, hắn ngáp một cái, cảm thấy bản thân tối hôm qua đã hao phí quá nhiều tinh khí lên người Từ Ngạo Tuyết.  

       Cái tên Từ Ngạo Tuyết đặt rất hay, không nói đến khí chất của cô ta, chỉ nhìn làn da, mịn màng như tuyết.  

             Ai dám nói làm da trắng của cô ta giống như tuyết đầu mùa, thì người đó chắc chắn là kẻ mù, tuyết đầu mùa sao có thể đẹp bằng cô ta chứ?  

             Hai người thở ra một hơi dài, gần đây quá căng thẳng, mọi người đều rất suy sụp, có thể nghỉ ngơi một ngày, quả thật giống như trời giáng cam lộ.  

             Dương Quan Quang đang gọi điện thoại cho Từ Thu Mộng, ngày mai có thể nghỉ một ngày, tại sao hôm nay lại không làm càn một chút chứ?  

             Trùng hợp là ngày mai Kiều Thu Mộng cũng được nghỉ, nhận được điện thoại của Dương Quan Quan, cô ta không nói hai lời lập tức hẹn địa điểm gặp mặt.  

             Hai người nhìn nhau, sau khi nhìn thấy mệt mỏi trên mặt hai người, bỗng chốc bật cười ha hả.  

             “Xem ra thật sự rất vất vả!” Kiều Thu Mộng sờ gò má của Dương Quan Quan: “Mặt nhỏ lại rồi, không biết cơ thể có gầy đi không nữa?”  

             “Đừng sờ mó lung tung, chỗ này không gầy, tớ đặc biệt dùng thước dây để đo đấy!” Dương Quan Quan xấu hổ đẩy tay Kiều Thu Mộng ra, nói.  

             Sau đó, hai người con gái bắt đầu đi dạo phố.  

             Hai người không mang giày cao gót, mà chọn giày thể thao cho thoải mái, không phải họ không muốn đẹp, mà là quá mệt, mang giày cao gót nữa thì rõ ràng là tra tấn bản thân.  

             Vừa định đi vào một cửa hàng, hai người bỗng nhìn thấy một chiếc xe van đột nhiên thắng gấp trước mặt.  

             Sau đó, một người đàn ông bước xuống từ trên xe, đưa tay ra, nhanh chóng dùng khăn tay bịt mặt một cô gái, sau khi thành công hắn kéo cô gái đó vào trong xe.  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất