Ở bên công ty dược phẩm Thiên lai cục trưởng Mã dẫn theo một đám người chậm rãi kiểm tra, thậm chí còn bày ra bộ dạng vô cùng cẩn thận.
"Cục trưởng Mã, xin ông giơ cao đánh khẽ, nếu cứ tiếp tục như vậy, thuốc của chúng tôi sẽ không được giao đến mất và như vậy sẽ bị khách hàng phàn nàn". Khuôn mặt giám đốc bộ Giao thông Vận Tải hiện lên đầy đau khổ, khẩn cầu cục trưởng Mã.
Cục trưởng Mã lại bình thản nói:"Anh vội cái gì? Mấy loại kiểu như dược phẩm nhất định phải kiểm tra cẩn thận, liên tục xác nhận, nếu không đến lúc xảy ra vấn đề ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây?"
Giám đốc bộ Giao thông Vận Tải thở dài cầu xin mấy lần cũng vô dụng, anh ta cũng không có ý định cầu xin nữa.
Cục trưởng mã đem một đám người sang đây từ sáng sớm, mười mấy chiếc xe chở dược phẩm đều chậm rãi kiểm tra giống nhau, đã kiểm tra một ngày rồi, cũng không tra ra được vấn đề gì.
Ngay lúc đó, Dương Quan Quan lái xe quay về đến nơi, Tề Đẳng Nhàn là người đầu tiên xuống xe.
Sau khi xuống xe, hắn vươn vai duỗi chân.
Giám đốc bộ Giao thông vận tải vội vàng gọi: "Tề tổng về rồi".
Đám người đó nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn quay lại, đều không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Tề tổng".
Có thể nói Tề Đẳng Nhàn là người lãnh đạo của bọn họ, bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy người đến gây phiền phức như cục trưởng Mã gặp xui xẻo rồi.
Cục trưởng Mã cười lạnh, đến rồi thì làm sao, đến cũng vô dụng, sau này chỉ cần dược phẩm Thiên Lai xuất hàng lần nào bọn họ sẽ đến kiểm tra lần đấy.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi đến trước mặt cục trưởng Mã, cười cười nói: "Làm sao? Cục trưởng Mã nhàn rỗi đến thế cơ à? Đích thân đưa đội đến kiểm tra dược phẩm của chúng tôi?"
Cục trưởng Mã châm điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, dù sao dược phẩm cũng là chuyện lớn, bắt buộc phải giám sát nghiêm ngặt, nếu không, đến lúc xảy ra vấn đề, đó là một mạng người đây".
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cục trưởng Mã kiểm tra thế nào rồi? Chỗ thuốc này có vấn đề gì không?"
Cục trưởng Mã thở dài: "Vẫn chưa tra ra được, có vấn đề hay không đến giờ vẫn chưa rõ, chẳng phải kiểm tra xong rồi sẽ biết sao? Tề tổng sẽ không cảm thấy tôi đang cố ý làm chậm tiến độ của các anh đâu nhỉ?"
Tề Đẳng Nhàn cười đáp: " Sẽ không".
"Ông ta cố ý đó, đâu ra cái kiểu kiểm tra như vậy chứ, bọn họ muốn mở từng hộp thuốc ra để kiểm tra, làm xong, chúng ta lại phải đóng gói lại từ đầu".
Có nhân viên bất mãn, trực tiếp nói lớn, đó là một nhân viên vận chuyển.
Những công nhân vận chuyển này dựa vào việc giao thuốc để kiếm sống, cả ngày hôm nay chậm trễ, chạy chưa được một cây số thì lấy đâu ra tiền.
Động vào chén cơm của bọn họ, chẳng cần biết là quan chức cấp cao hay là đại gia nào đi chăng nữa, bọn họ đều nguyền rủa kẻ đó.
Tề Đẳng Nhàn nhìn cục trưởng mã một cái, nói: "Cục trưởng Mã, thật sự là như vậy ư?
"Hửm? Đúng thế, tôi cố ý muốn gây rắc rối đó, vậy thì có làm sao? Hơn nữa, kiểm tra thuốc của các cậu vốn là chức trách của tôi". Cục trưởng Mã lạnh lùng trả lời không có hứng thú đứng đó hư dữ ủy xà* với Tề Đẳng Nhàn.
(*)Hư dữ ủy xà nghĩa là đối với người chỉ giở trò, hư giả tình thật, xã giao cho có lệ, ý chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ, giả tạo.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn không giấu nổi sự lạnh lẽo nói: "Cục trưởng Mã có biết hậu quả của việc làm như vậy không? Ông làm chúng tôi chậm trễ việc giao thuốc, đó chính là làm chậm trễ việc điều trị của các bệnh viện, ông đang xem mạng người như cỏ rác sao?"
Cục trưởng Mã ngáp một cái, nói: "Tề tổng cũng biết mạng người quan trọng à, vậy còn không mau quỳ xuống, xin lỗi tôi, cầu xin tôi nếu như cậu hạ mình, nịnh nọt lấy lòng tôi, nói không chừng tôi có thể nhìn cậu đáng thương mà bỏ qua, để các người đem thuốc đi giao".
"Hửm? Làm sao? Cậu không muốn? Nếu như không muốn vậy chúng tôi cũng chỉ có thể tiếp tục kiểm tra thôi".
Cục trưởng Mã nói chuyện bằng giọng điệu kiêu ngạo, liếc nhìn tứ phương, quả thực là muốn ép Tề Đẳng Nhàn phải cúi đầu.
Tề Đẳng Nhàn nhìn ông ta cười nhạt nói: "Số thuốc này mà không xuất ra được, đương nhiên Dược Phẩm Thiên Lai chúng tôi sẽ có thiệt hại, nhưng mà người chịu thiệt lớn nhất không phải chúng tôi mà là ông".