Tuyệt Thế Cường Long

Chương 55: “Anh… làm sao anh… biết?”

“Sao thế, sao cậu không dám nói tiếp?”  

             “Có phải là thấy tôi lấy ra nhiều tiền cược như vậy nên sợ rồi không?”  

             “Ha ha, cậu không cần có gánh nặng tâm lý đâu. Bởi vì cậu vốn không thể thắng được năm trăm vạn đôla mỹ này, càng không thể chữa khỏi cho cô Hoàng trong vòng một giờ!”  

             Jackson đầy mặt khinh thường, nhìn Tề Đẳng Nhàn, tiếp tục chế nhạo “Đúng là kẻ lừa đảo, Trung Quốc lắm kẻ lừa đảo thật!”  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Không phải, tôi chỉ là lần đầu thấy có người xa lạ vô duyên vô cớ muốn tặng cho mình năm trăm vạn đôla mỹ nên cảm thấy có chút kỳ quái thôi.”  

             Lời này của hắn vừa nói ra, mọi người đều không khỏi sững sờ.  

             Tuy giọng điệu bình thường nhưng nội dung thực sự đáng giận? Làm người bị nhằm vào suýt tức đến vỡ mạch máu não!  

             Jackson lạnh lùng nói “Được, nếu cậu có bản lĩnh như vậy thì cứ lấy tiền của tôi đi! Chỉ cần trong vòng một giờ có thể chữa khỏi cho cô Hoàng!”  

             Anh ta đã lăn lộn trong giới tâm lý học nhiều năm, từng điều trị vô số người bệnh mắc các loại vấn đề tâm lý. Chỉ là trường hợp như Hoàng Tình Ca là khá hiếm thấy. Hơn nữa, bệnh này thường phỉa hao phí rất nhiều thời gian và tâm huyết mới có thể chữa khỏi, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói một giờ là được. Đừng nói lấy ra năm trăm vạn đôla Mỹ làm tiền đặt cược, cho dù đánh chết anh ta thì anh ta cũng không tin.  

             “Tề đại sư, ngài xem…” Hoàng Văn Lãng ho khan một tiếng, hỏi.  

             “Được thôi, vậy làm theo lời anh ta nói đi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, vẻ mặt không sao cả.  

             “Nếu tôi thắng, tôi sẽ lấy năm trăm vạn đôla Mỹ từ anh ta; nếu tôi thua thì tôi sẽ quỳ xuống, thừa nhận bản thân là kẻ lừa đảo.”  

             Jackson cười nhạo, nói “Cũng không thể đơn giản như vậy, nếu cậu thua, ngoài việc quỳ xuống thừa nhận mình là kẻ lừa đảo thì cậu còn phải đăng tin lên báo và mạng, tuyên bố thân phận kẻ lừa đảo của mình cho mọi người trên toàn thế giới đều biết!”  

             Tề Đẳng Nhàn búng tay một cái, nói “Vậy cứ quyết định như vậy đi, bây giờ tôi sẽ đi chữa bệnh cho cô Hoàng, thị trưởng Hoàng, ông làm nhân chứng cho vụ cá cược này đi. Thời gian cá cược là một tiếng đồng hồ.”  

             “Được!” Hoàng Văn Lãng không nói hai lời trực tiếp đồng ý.  

             Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn, ngay cả Jackson còn chưa thể giải quyết, cô ta không tin Tề Đẳng Nhàn lại có năng lực này.  

             Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn đồng ý cá cược sảng khoái như vậy, hẳn là bị Jackson bức đến bên vách núi không thể không cố gắng chống đỡ mà thôi.  

             “Bây giờ tôi phải đi chữa bệnh cho cô Hoàng, thời hạn một giờ, trong lúc đó các người đừng quấy rầy tôi. Một giờ sau, tôi sẽ đi ra.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

             “Không thành vấn đề!” Hoàng Văn Lãng đồng ý.  

             Hoàng Kỳ Bân có chút do dự, dù sao để Tề Đẳng Nhàn ở cùng một phòng với em gái, ít nhiều vẫn có chút không ổn…  

             Có điều, anh ta cũng không dám nói thêm gì, tránh Tề Đẳng Nhàn thật sự bỏ gánh chạy lấy người.  

             “Hừ, giả thần giả quỷ!” Jackson cười lạnh, chỉ chờ một giờ sau, xem bộ mặt thật của Tề Đẳng Nhàn bị vạch trần không thể che giấu nữa.  

             Tề Đẳng Nhàn đi vào phòng, kéo rèm cửa sổ lên, nhìn Hoàng Tình Ca đang ngây ra như phỗng, bình tĩnh nói “Có phải gần đây cô thường xuyên gặp ác mộng không? Mơ thấy người mẹ đã chết của mình, hơn nữa, trong mơ bà ấy thường xuyên đổ lỗi cho cô nên cô mới sinh ra ý nghĩ tự sát?”  

             Hoàng Tình Ca nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn, dưới mái tóc rối bời xõa tung là một khuôn mặt tiều tụy.  

             “Anh… làm sao anh… biết?” Do lâu rồi không nói chuyện, nên khi nói ra, Hoàng Tình Ca nói khá lắp bắp.  

             “Có người âm thầm dùng tà thuật hại cô, hơn nữa, cô thử nghĩ lại xem, tình mẹ rộng bao la, trên đời này lại có người mẹ nào không hy vọng con mình sống tốt chứ?” Tề Đẳng Nhàn nói tới đây thì không nhịn được mà thở dài.  

             Hoàng Tình Ca im lặng, vòng tay ôm đầu gối.  

             “Nhìn vào mắt tôi.” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên lên tiếng.  

             Hoàng Tình Ca theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong nháy mắt hai đôi mắt đối diện, trong mắt cô ấy lộ ra mê mang.  

             Trong nhà phật từng có cao tăng quán đỉnh cho đệ tử, loại quán đỉnh này không giống kiểu truyền nội lực như trong tiểu thuyết võ hiệp mà giống một loại thôi miên hơn, cũng có thể coi là thôi miên tâm linh.  

             Thông qua loại thôi miên này, các cao tăng có thể truyền đạt ý tưởng, Phật pháp…  

             Lúc này, Tề Đẳng Nhàn cũng đang làm quán đỉnh tương tự với Hoàng Tình Ca, hơn nữa lực lượng tâm linh của hắn mạnh mẽ đến mức làm người ta líu lưỡi, chỉ qua một cái nhìn nhau trong nháy mắt đã có thể hoàn thành thôi miên Hoàng Tình Ca.  

             “Ngủ đi, cô sẽ gặp lại mẹ mình, bà ấy sẽ nói với cô những lời bà ấy chân chính muốn nói.” Tề Đẳng Nhàn duỗi tay nhấn vào giữa mày Hoàng Tình Ca.  

             Cơ thể Hoàng Tình Ca theo đó mà ngã xuống, phịch một tiếng, ngã ra giường và chìm vào giấc ngủ.  

             Tề Đẳng Nhàn thu tay về không làm gì nữa mà chỉ ngồi chờ bên cạnh.  

             Hoàng Tình Ca ngủ rất say, hô hấp đều đều. Hơn nữa, điều kỳ diệu là trong khi ngủ, sắc mặt của cô ấy dần trở nên tốt hơn. Luồng khí đen quấn quanh ấn đường cũng chậm rãi biến mất.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, người có võ công càng cao, khí huyết càng tràn đầy thì dương khí và chính khí cũng càng nhiều, rất dễ khắc chế những loại khí âm sát này.  

             “Bên trong không có động tĩnh gì, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hoàng Kỳ Bân đứng bên ngoài áp tai vào cửa để nghe, nhưng bên trong ngay cả một tiếng động cũng không có, làm anh ta lòng nóng như lửa đốt.  

             “Tề đại sư hẳn là có cách độc đáo của mình, con đừng sốt ruột như thế.” Hoàng Văn Lãng cũng rất lo lắng nhưng vẫn nói vậy để an ủi con trai.  

             Nói xong, ông bất giác nhớ tới cảnh lần đầu gặp Tề Đẳng Nhàn. Khi đó, ông cũng không hề tin Tề Đẳng Nhàn nhưng cuối cùng, vẫn là Tề Đẳng Nhàn ra tay cứu ông một mạng.  

             Từ Ngạo Tuyết ngồi gần đó không nói gì. Cô ta thực sự rất muốn xem, một giờ sau Tề Đẳng Nhàn không thể chữa khỏi bệnh của Hoàng Tình Ca sẽ giải thích thế nào với hai người Hoàng Văn Lãng và Hoàng Kỳ Bân?  

             Về phần Jackson, anh ta đã chắc chắn Tề Đẳng Nhàn đang giả vờ thần bí từ trước, nếu không, bên trong sao có thể không có động tĩnh gì?  

             “Đoán chừng lúc này tên cảnh ngục nhỏ đó đang mắt to trừng mắt nhỏ với cô Hoàng mà thôi, hắn biết tâm lý học là cái gì à?” Jackson kinh thường giễu cợt.  

             “Tí tách, tí tách, tí tách ——”  

             Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắp hết hạn thời gian một giờ.  

             Hoàng Tình Ca vẫn đang cuộn mình ngủ trên giường, có điều đã không an ổn như ban đầu. Lúc này, cô ấy chợt khóc, như thể mơ thấy cái gì…  

             “Mẹ, con xin lỗi, lúc ấy con không nên tùy hứng…” Hoàng Tình Ca vừa khóc vừa nói mớ.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, thấy đã đến một giờ bèn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ rồi đột nhiên kéo rèm ra!  

             Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trong phòng như làm sống dậy cả không gian, Hoàng Tình Ca cũng bị ánh mặt trời đánh thức.  

             Khi cô ấy tỉnh lại vẫn không ngừng rơi nước mắt, vẻ mặt mờ mịt.  

             “Bây giờ, thấy trong lòng dễ chịu hơn chưa?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu hỏi.  

             “Cảm ơn.” Hoàng Tình Ca nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, giống như trút bỏ tâm ma, cả người toát ra một loại khí chất hoàn toàn bất đồng lúc trước.  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất