Chekhov nhìn Tề Đẳng Nhàn và cười lạnh: “Lấy nhân công làm việc tư? Muốn để đám binh lính Hoa quốc chúng mày đến dỡ khách sạn của tao? Mày có chắc muốn làm vậy không?”
Tề Đẳng Nhàn vẫy tay với chúng binh lính: “Trước tiên đợi một chút, cho Chekhov tiên sinh ít thời gian, xem hắn có thể ngăn cản chúng ta được hay không!”
Chekhov cười khẩy rồi lập tức kết nối điện thoại, sau đó hắn nói với Tề Đẳng Nhàn: “Năm phút, anh ta sẽ sớm tới đây thôi.”
Các binh lính xếp hàng chỉnh tề đứng trong khách sạn, Tề Đẳng Nhàn thoải mái ngồi xuống, chờ đợi năm phút trôi qua.
Advertisement
“6 giờ hôm nay Irena Jinva sẽ được chuyển giao đến tay tao, tao có thể đảm bảo chắc chắn với mày, cô ta chết rồi.”
“Dám phản bội tao, không một ai có thể có kết cục tốt đẹp!”
“Vừa hay, mày dám đối nghịch với tao cũng sẽ không có kết cục tốt.”
Chekhov cười dữ tợn, nụ cười mang theo ý trào phúng sâu sắc như thể hắn thấy Tề Đẳng Nhàn không có bất cứ khả năng nào để giải cứu Irena Jinva.
Tề Đẳng Nhàn không muốn nói nhảm với Chekhov mà chỉ nghiêm túc nhìn thời gian, năm phút tròn vừa đến, hắn lập tức phất tay ra lệnh.
Nhưng cũng đúng lúc này, người mà Chekhov đã đến, anh ta là một nhà ngoại giao, cấp bậc không thấp.
“Trần Ngoại Sứ, tôi đến Hoa Quốc với mục đích làm ăn kiếm lời, nhưng lại có người ở đây ỷ bản thân nắm trong tay công quyền, muốn phá gỡ khách sạn của tôi, cậu xem tôi nên làm gì bây giờ?” Chekhov hỏi thẳng nhà ngoại giao vấn đề này.
Sau khi Trần Ngoại Sứ nghe những lời Chekhov lời này, sắc mặt anh ta thay đổi và nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn với khuôn mày nhíu lại một cách hung hăng.
Chekhov là người của Tuyết quốc, hơn nữa địa vị không thấp, dù nơi này là Hoa Quốc cũng bị bối cảnh quyền lực của hắn áp chế.
Nhưng nếu…… hắn làm loạn sự việc lên, ai có thể đụng nổi? Đặc biệt là các nước phương Tây, đứng đầu là Mỹ, đang ác hóa Hoa quốc, nếu làm to sự việc tới tai cộng đồng quốc tế, sau này làm gì có doanh nhân nước ngoài nào dám đầu tư vào Hoa quốc?
Quan trọng là, thanh danh của Hoa quốc với quốc tế cũng sẽ vì vậy mà xuống dốc không phanh, chỉ cần bị một người dẫm lên là ngã xuống bùn!
Trần Ngoại Sứ biết Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt anh ta tối đi khi nói: “Chuẩn tướng Tề, anh đừng ỷ mình có người chống lưng trong ban Chính trị mà làm trò xằng bậy, một khi chuyện này náo loạn ra ngoài, ban Chính trị cũng không giúp được anh!”
Tên mặt Từ An lộ ra nụ cười gian xảo, ông ta khẽ gật đầu với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Không phải cậu muốn tôi đóng bìa cứng (theo cv thì là v, t nghĩ là đang nói về cái khách sạn ổng xây nma có người bảo kê TĐN không đập được nên nó cứng) cho cậu đập sao, bây giờ xem ra cũng không tệ lắm?
“Không phải muốn đập cửa hàng sao (cv ghi cửa hàng… theo t thì khách sạn)?”
“Nếu không ra tay, ngày mai tôi sẽ tuyên bố mở buôn bán (cv… theo t thì khai trương)!”
Mấy lần bị Tề Đẳng Nhàn làm cho mất hết mặt mũi, lúc này ông tây muốn mượn thân thế Chekhov để thì lại thể diện.
Việc khách sạn Antianxia lại khai trương một lần nữa, chắc chắn đã tát một cái thật đau vào mặt Tề Đẳng Nhàn!
Chekhov nhàn nhạt nói: “Nếu hắn ta thực sự đập nó, tôi cũng không cản được. Chẳng qua tôi sẽ thông báo cho nhà ngoại giao của Tuyết quốc đến để tiến hành can thiệp và thương lượng.”
Hàm ý trong lời nói của Chekov là một khi Tề Đẳng Nhàn chờ đợi hành động, chắc chắn hắn sẽ nhân cơ hội này tạo đà, tạo dư luận quốc tế chỉ trích toàn bộ đất nước Trung Quốc.
“Trần Ngoại Sứ đã biết tao là chuẩn tướng của bộ chính trị, vậy mày có biết vai trò của tao không?”
“Hả?” Trần Ngoại Sứ hung hăng nhíu mày.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bộ chính trị của chúng tôi có quyền kiểm tra quân đội ở nhiều nơi, và có quyền điều tra các quan chức quân sự địa phương. Nhưng chúng tôi không chỉ chịu trách nhiệm về các vấn đề nội bộ, mà còn chịu trách nhiệm về an ninh quốc gia!”
Hắn đưa tay chỉ Chekhov, lạnh lùng nói: “Người này, là gián điệp của Tuyết quốc, hơn nữa còn là trọng phạm bị chính phủ Tuyết quốc truy nã, để hắn đến Hoa quốc chúng tôi đầu tư buôn bán, ngươi xác định không phải dẫn sói vào nhà?”
“Hoa quốc chúng tôi tiếp nhận một tên tội phạm bị truy nã quốc tế, vậy các nước khác sẽ nghĩ gì về chúng tôi đây?”
Trần Ngoại Sứ bị Tề Bình Nhàn nói đến sửng sốt, cái quỷ gì đây? Chekhov rõ ràng là một sĩ quan cao cấp của KGB, từ khi nào biến thành tội phạm truy nã quốc tế rồi?
Chekhov trực tiếp cười ha hả, nói: “Thật đúng là cái gì cũng dám nói, Chekhov tao là nhân vật quan trọng của chính phủ Tuyết Quốc, lãnh đạo cấp cao của KGB, sao đến miệng mày lại thàn tội phạm truy nã rồi?”
Trần Ngoại Sứ sắc mặt cũng tối sầm, nói: “Chuẩn tướng Tề, xin anh không nên nói lung tung, lời nói này, có thể phải gánh vác trách nhiệm pháp luật!”