Thậm chí, trên đường sắp xếp xạ thủ, hơn phân nửa cũng là cố ý dùng QBZ, cứ như vậy, Ngọc Tiểu Long bị súng trường nhà mình chế tạo đánh chết, trong chiến bộ tất nhiên đại loạn!
Mà Phó Phong Vân vị chiến bộ đại trưởng lão này, sẽ đứng mũi chịu sào, đến lúc đó, địa vị tất nhiên dao động.
Là một ván cờ tốt, nhưng đáng tiếc Tề Đẳng Nhàn nửa đường giết ra.
“Vì sao chiến bộ không sắp xếp tôi đến chấp hành nhiệm vụ này?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Khảo hạch của anh còn chưa qua, loại nhiệm vụ cấp bậc này, anh không có tư cách tham dự." Ngọc Tiểu Long nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói.
Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng, chỉ cảm thấy mình đến quá trùng hợp, bằng không, nhìn tình cảnh này, chỉ sợ Ngọc Tiểu Long thật sự sẽ bị tên Hồng Thiên Đô này đánh chết!
Tề Đẳng Nhàn cảm giác được xạ thủ đang âm thầm dần dần rút lui, cũng thoải mái hơn, hắn nói với Ngọc Tiểu Long: "Cô giao thủ nhiều nhất với Hồng Thiên Đô, sức mạnh của người này, rốt cuộc như thế nào đây? ”
"Sức mạnh cực đỉnh." Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long nghiêm trọng nói: "Võ công của anh ta vô cùng lợi hại, chỉ sợ đã thoát khỏi tầng thứ của Đan Kình. ”
“Vậy chẳng phải là đánh vỡ hư không, kiến thần bất khôi*?!" Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng thoáng cái trở nên khó coi.
*Có thể đánh vỡ không gian, tách rời linh hồn khỏi cơ thể, tiến hành sửa chữa, trở nên vô bệnh vô tai, dung nhập tự nhiên.
Ngọc Tiểu Long lắc đầu nói: "Hẳn là còn chưa tới loại cấp độ này, nếu không, tôi đã chết. Huống hồ, nếu anh ta thật sự có công lực như vậy, cũng không nhất định phải nghe lệnh của ai. ”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ cũng đúng, nếu như võ công tu luyện tới loại cấp bậc này mà nói, ai còn có thể nguyện ý nghe theo người khác sai khiến? Sức mạnh của một mình mình, đã tương đương với một quốc gia, đó là người chân chính có thể một mình trong đất địch! Giống như thần tiên trên lục địa, đi tới đi lui tự nhiên, không ai có thể phạm.
"Tôi ngược lại muốn một mình gặp anh ta một lần, xem anh ta chết hay là tôi chết." Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười.
"Suy nghĩ của anh thật điên rồ." Ngọc Tiểu Long nói.
"Dù sao áp lực lớn, không có chút kích thích, làm sao tiến bộ?" Tề Đẳng Nhàn nói.
Hai người đều cảm giác được, xạ thủ âm thầm đã toàn bộ rút lui theo thứ tự.
Trận nguy cơ này xem như đã được hóa giải.
Ngọc Tiểu Long bỗng nhiên cả kinh, nói: "Tôn Dĩnh Thục có thể hay không xảy ra chuyện, hai người chúng ta đều đuổi theo! Nếu cô ta chết, đối với chúng ta mà nói, cũng là một đòn cực đau đớn! ”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không có việc gì, lúc ta tới đây còn sắp xếp hai người, vốn là chuẩn bị đe dọa cô ta, không nghĩ tới biến khéo thành vụng, ngược lại biến thành bảo hộ. ”
Tôn Dĩnh Thục chơi hắn một vố, ở Cao Cú Lệ xào tin tức, cuốn Thái Dịch Taekwondo vào trung tâm xoáy nước, mà hắn Tề Đẳng Nhàn, chính là làm mồi dẫn lửa.
Cho nên, hắn vô cùng khó chịu, lúc nói với Trần Ngư muốn tới gây phiền phức, cũng gọi theo hai tên đồ tể với Dạ Ma.
Ý định là để cho hai hung thần ác sát này dọa vỡ lá gan của Tôn Dĩnh Thục, xuất được một ngụm ác khí này ra, nhưng bây giờ xem ra, ngược lại trở thành ô bảo hộ.
"Không có việc gì là tốt rồi." Ngọc Tiểu Long hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, đi ra từ phía sau hầm trú ẩn.
Tề Đẳng Nhàn đi theo, cúi đầu nhặt một viên đạn biến dạng lên, nhếch miệng nói: "Thật sự là tàn nhẫn đấy, dùng đạn Dumdum*. ”
*Đạn nở, hay còn gọi là đạn dum-dum, được thiết kế để “nở xòe như hoa”. Điều này giúp viên đạn tăng kích thước chu vi và tạo ra sức công phá tốt hơn. Nếu người hoặc động vật bị dính đạn nở, máu sẽ chảy xối xả và chết trong thời gian ngắn.
Ngọc Tiểu Long nói: "Coi như là chúng ta bị viên đạn như vậy bắn trúng một phát, chỉ sợ tính mạng cũng khó bảo toàn. ”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Lực lượng khoa học kỹ thuật chính là đáng sợ như thế, nhân lực cô có mạnh đến đâu, cũng khó địch lại khoa học kỹ thuật. ”