Lý Vân Uyển cười cười và nói: “Nếu không đi thì sự cố gắng trong khoảng thời gian này há chẳng phải sẽ thành uổng phí cả hay sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cũng đúng, cơ mà đi rồi thì không được dùng mỹ nhân kế với người ta đâu đấy.”
Lý Vân Uyển ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ và nói: “Chỉ dùng với anh thôi, ông vua của em ạ.”
“Ư ư ư... Không chịu nổi đâu!” Tề Đẳng Nhàn mạnh mẽ vỗ lên trán mình.
Advertisement
Lý Vân Uyển đi đến khoác lấy cánh tay của hắn, cười nói: “Đi ra ngoài nhanh lên, em đã trở về mấy ngày rồi mà còn chưa còn chưa đi gặp cha em đâu đấy, nếu không đi thì sẽ bị mắng là đứa con gái bất hiếu mất thôi!”
Tề Đẳng Nhàn xách quà và về nhà cùng Lý Vân Uyển để thăm hỏi “cha vợ” Lý Long Dịch.
Tất nhiên là Lý Long Dịch rất chào đón Tề Đẳng Nhàn rồi, tập đoàn Mộc Tử dựa vào hạng mục lấy được ở thung lũng giết người mà đang từng bước thực hiện mục tiêu trở nên lớn mạnh.
Hơn nữa, Lý Vân Uyển cũng đã chiếm một vị trí hết sức quan trọng trong tập đoàn Hướng thị.
Lợi ích mà cả nhà họ đạt được đều rõ ràng đến mức có thể thấy được bằng mắt thường, trong mắt của ông ta, Tề Đẳng Nhàn tất nhiên là vô cùng dễ mến rồi.
Trên đời này làm gì có tình yêu nào là vô duyên vô cớ.
Cơ mà nỗi hận vô duyên vô cớ thì lại có khá nhiều.
“Bao giờ hai đứa mới kết hôn đây? Tuổi tác của Vân Uyển cũng không còn nhỏ nữa rồi.” Lý Long Dịch lại nói về đề tài cũ rích này.
Sau đó, Lý Vân Uyển cũng không nói gì nữa mà ngồi ở bên cạnh và quan sát biểu hiện của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói: “Không cần vội đâu, Vân Uyển sắp phải đi Mỹ rồi, đợi đến khi cô ấy trở về từ nước Mỹ rồi nói sau đi!”
Đối với việc không hề thể hiện ra thái độ từ chối của Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển vô cùng hài lòng, nhân lúc Lý Long Dịch không để ý, cô ấy khẽ cười bên tai hắn: “Không uổng công mấy hôm nay em hầu hạ anh, tối hôm nay anh muốn nhìn em mặc cái gì nào?”
Quai hàm của Tề Đẳng Nhàn khẽ siết lại, hắn ho khan một tiếng và nói: “Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức!”
“Người tập võ à, hừ...” Lý Vân Uyển phun ra một giọng mũi rất khinh thường.
Ngồi ở trong nhà chưa được bao lâu, họ hàng nhà Lý Vân Uyển đã ùn ùn kéo đến, bọn họ cũng nghe nói hôm nay Tề Đẳng Nhàn muốn đến nhà thăm hỏi Lý Long Dịch cho nên đã cố ý tới xem một chút.
Chuyện bị người ta coi thường đương nhiên sẽ không xảy ra ở chỗ này, ai nấy đều ra sức nịnh hót hắn, người thì hi vọng hắn có thể giúp mình làm chút chuyện, người thì hi vọng con mình có thể vào trong tập đoàn Hướng thị để làm việc...
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có hơi đau đầu.
Lý Vân Uyển thấp giọng nói với Lý Long Dịch: “Cha bớt lấy chuyện của anh ấy để ra ngoài khoe khoang đi, phiền phức lắm... Những người này đều là họ hàng, sao có thể mở miệng từ chối được?”
Lý Long Dịch ngượng ngùng gật đầu, nói: “Con nói đúng đấy, cha biết rồi.”
Sau khi nói xong lời này, ông ta mới phát hiện ra rằng địa vị trong gia đình đã lặng lẽ thay đổi rồi.
Trước đây mọi chuyện trong nhà đều là do ông ta quyết định, thế nhưng bây giờ quyền lên tiếng của Lý Vân Uyển hình như đã trở nên nặng hơn rất nhiều rồi, ông ta không thể nào xem nhẹ được.
Điều này không hề khiến cho ông ta cảm thấy có gì bất mãn mà ngược lại vô cùng xúc động, con gái của ông ta đã thực sự trưởng thành rồi.
Hai người không lái xe đến đây, sau khi ăn tối xong, bọn họ đi bộ về nhà.
Khi đi ngang qua một khu trung tâm mua sắm, có một cô gái tóc vàng thân hình cao ráo đi đến từ phía đối diện, trong tay còn cầm theo hai cái túi mua sắm, đó chính là Irena Jinva.
“Jinva!” Lý Vân Uyển dừng bước lại và cười ha ha chào hỏi.
“Lý tổng!” Irena Jinva lịch sự cười nói, ánh mắt khẽ liếc về phía Tề Đẳng Nhàn.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn hít sâu vào một ngụm khí lạnh, không thể nào không thể nào, Tu La địa võng cứ ập đến mà không hề báo trước thế này à?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã thở phào một hơi.