Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 101: Đã từng là Đường chủ Võ đường

Chương 101: Đã từng là Đường chủ Võ đường
Bậc thang sau đó, Diệp Viễn bước lên nhàn nhã như đi bộ.
Đạt tới cảnh giới Tâm Lặng Như Nước, ảo cảnh của Cửu Thiên Lộ đối với hắn cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Hắn bước lên từng bước một, vững chắc mà kiên định, trong khoảnh khắc vượt qua toàn bộ giai đoạn thứ hai.
Tô Vũ Bách nhìn cảnh này mặt trầm xuống như nước.
Đã là lần thứ hai hắn phán Diệp Viễn tử hình, không ngờ Diệp Viễn lại vẫn sống đến bây giờ.
Chẳng những sống, lại còn sống càng thoải mái hơn!
Hắn bây giờ đi không được, ở lại cũng không xong, đứng ở nơi đó hết sức khó xử.
Để hắn đi hắn không cam lòng, không chính mắt thấy được Diệp Viễn bị Cửu Thiên Lộ giết chết, hắn trở về ăn ngủ cũng không yên.
Nhưng nếu không, hắn đã đi ra đình nghỉ mát, chẳng lẽ lại trở về lần nữa rồi ngồi xuống bới móc đủ điều?
Hắn không làm được người như vậy!
Sắc mặt Tô Vũ Bách thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn phẩy tay áo bỏ đi.
Còn mấy trưởng lão kia thì thật ra rất muốn xem cuối cùng Diệp Viễn có thể vượt ải thành công hay không, đây chính là thời khắc lịch sử đấy!
Nhưng mà bọn họ thấy Tô Vũ Bách rời đi, tự nhiên cũng không tiện quay lại chỗ ngồi, không thể làm gì khác hơn là đành phải đi theo.
Bên kia, Tả Bất Quy nhìn bước chân kiên định của Diệp Viễn, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Lại có thể đột phá trên Cửu Thiên Lộ với hình thức như vậy, hắn không biết phải hình dung Diệp Viễn như thế nào nữa.
Mà lúc này, Long Đường bỗng nhiên xoay người chuẩn bị rời đi, Tả Bất Quy sững sờ, vội vàng hỏi: "Lão Long, ngươi không xem nữa sao?"
Long Đường không dừng bước lại, chỉ xua tay một cái sau lưng Tả Bất Quy: "Đại cuộc đã định, không còn gì đáng xem nữa. Ta đi chuẩn bị một chút, tiếp theo tới phiên ta rồi!"
Nói xong, Long Đường đi thẳng.
"Đại cuộc đã định?" Tả Bất Quy lập lại một lần, lẩm bẩm nói: "Hắn đã chắc chắn Diệp Viễn có thể thông qua như vậy ư? Coi như hắn đã đột phá đến Nguyên Khí tầng chín, chẳng qua vẫn là Nguyên Khí Cảnh mà thôi. 333 bậc phía sau mới là một đoạn đường khó khăn nhất, Nguyên Khí Cảnh có thể thông qua sao?"
Tất nhiên không có người trả lời hắn, trả lời hắn chỉ có bước chân kiên định kia của Diệp Viễn.
...
Bước lên bậc thang thứ 667, ảo ảnh trước mắt Diệp Viễn trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, lại biến thành dáng vẻ ban đầu của Cửu Thiên Lộ —một đường bậc thang thông thiên!
Mà lần này, trước mắt Diệp Viễn xuất hiện một lão giả áo xanh, diện mạo hiền lành, rất có phong phạm của cao nhân.
"Thiếu niên, có thể đi tới nơi này, nói rõ ngươi là người có tư chất vượt trội. Có điều, ải thứ ba này chính là cửa ải khó khăn nhất của Cửu Thiên Lộ, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa ?"
Không thể tin được lão giả kia thấy Diệp Viễn lại mở miệng nói chuyện, hắn là có ý thức của mình!
Có điều lần đầu tiên Diệp Viễn nhìn thấy lão giả, đã nhìn ra hắn là hư hay thật, cho nên cũng không quá mức kinh hoảng.
"Vậy mà trên Cửu Thiên Lộ lại có một luồng thần niệm lưu lại, chẳng lẽ Cửu Thiên Lộ này chính là do tiền bối tạo ra?" Diệp Viễn không trả lời vấn đề của lão giả, mà hỏi ngược lại.
Lão giả thấy Diệp Viễn hỏi như thế, không khỏi kinh ngạc nói: "Ngươi lại có thể nhìn thấu sự hư thực của ta sao? Quá kỳ lạ! Nhìn độ tuổi của ngươi cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, không ngờ lại có kiến thức như thế! Song, Cửu Chuyển Hồn Thiên Trận này cũng không phải do lão phu sáng tạo ra, mà là do tổ sư khai sơn U Vô Nhai của U Vân Tông ta tạo ra! Lão phu chẳng qua là tuổi thọ đã hết, mới tự nguyện đem một luồng thần niệm phân vào Cửu Thiên Lộ, chủ trì ải thứ ba!"
lão giả áo xanh vuốt râu mà cười, lộ vẻ mặt cung kính, hiển nhiên là vô cùng sùng bái sư tổ U Vô Nhai này.
Diệp Viễn bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này mới biết lai lịch của Cửu Thiên Lộ, thì ra là tổ sư khai sơn của U Vân Tông-U Vô Nhai sáng chế!
Như thế xem ra, U Vô Nhai này phải là người có tài năng vô cùng phi thường.
Người khác không hiểu, Diệp Viễn lại có thể nhìn ra được, Cửu Chuyển Hồn Thiên Trận này lấy số chín chín, ám hợp với thiên đạo, không phải người thường có thể sáng chế ra!
Hơn nữa Diệp Viễn còn nhìn ra được, uy lực của Cửu Chuyển Hồn Thiên Trận sợ rằng còn mạnh hơn thế này. Bố trí ở trên đỉnh Cửu Thiên Phong, chẳng qua chỉ là một cái phiên bản đơn giản hóa của đại trận mà thôi.
Học Viện Đan Võ chẳng qua là đạo tràng ngoại môn của U Vân Tông, làm sao U Vân Tông có thể đem cả bản trận pháp bố trí ở nơi đây?
Có điều, cho dù là phiên bản đơn giản hóa, Cửu Chuyển Hồn Thiên Trận này cũng là trận pháp vô cùng phi thường.
"Hóa ra là do U tổ sư sáng chế sao, khó trách lại có uy thế như vậy!" Diệp Viễn không nhịn được thở dài nói.
"Hả? Ngươi đã lĩnh ngộ được cảnh giới Tâm Lặng Như Nước rồi sao?"
Lão giả quan sát Diệp Viễn một chút, không khỏi kinh ngạc. Tâm cảnh của Diệp Viễn ôn hòa giống như giếng nước yên tĩnh, hiển nhiên là dấu hiệu đã lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước.
Lão giả tự nguyện giữ cửa ải, tất nhiên khá am hiểu trận pháp, biết ý cảnh của ải thứ hai này là sáp nhập vào Tâm Lặng Như Nước, nhưng không ngờ rằng một tên tiểu tử 15 tuổi lại lĩnh ngộ được!
Diệp Viễn khẽ mỉm cười, nói: "Vãn bối may mắn lĩnh ngộ."
Lão giả Áo xanh lúc này mới quan sát tỉ mỉ Diệp Viễn một phen, chợt hơi có chút kích động nói: " Tốt! tốt! Được! Quả nhiên là đời nào giang sơn cũng có nhân tài, là ông trời phù hộ cho U Vân Tông ta! Có nhân tài như vậy U Vân Tông ta chắc chắn sẽ có ngày phục hưng! Chúng ta ở một góc bên ngoài đã hàng ngàn năm, rốt cuộc thấy được hy vọng rồi! Thiếu niên, mau nói cho ta biết tên họ của ngươi."
"Vãn bối Diệp Viễn, không biết tục danh của tiền bối là?" Diệp Viễn cung kính nói.
Đối với người xả thân một lòng vì sự phát triển của tông môn này, trong lòng Diệp Viễn vẫn vô cùng kính trọng.
Phải biết rằng tuổi thọ của lão giả này lúc ấy không nhiều, lại chia một phần Thần Niệm ra chủ trì trận pháp, càng bị hao tổn tuổi thọ.
Người không màng tư lợi như vậy, hắn có lý do gì mà không tôn kính?
"Diệp Viễn? Không tệ, không tệ, lão phu Lô Ngạn, chính là Đường chủ Võ đường đời thứ ba mươi lăm của U Vân Tông!"
"Hóa ra tiền bối lại là Đường chủ Võ đường, vãn bối thất lễ " Diệp Viễn cung kính thi lễ một cái.
"Ha ha, mau đứng lên, mau đứng lên. Ta là người đã chết, ngươi hành lễ với ta làm gì? Trận pháp này ta cũng đã chủ trì hơn trăm năm, chẳng bao lâu thần niệm cũng sẽ tiêu hao gần như không còn. Trước khi biến mất có thể gặp được thiên tài tuyệt thế như ngươi, lão phu chết cũng nhắm mắt!"
Thông qua phương pháp đặc biệt, đúng là thời gian thần niệm có thể kéo dài không ngắn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có ngày tiêu vong.
Thần niệm của Lô ngạn tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ thêm mười năm, đến lúc đó sẽ hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian này.
Cường giả của quá khứ lại trở về với cát bụi, đây là sự thê lương của Lô ngạn, cũng là của tất cả võ giả.
Cho dù là Thần Vương vô song, cũng không địch lại được sự tàn phá của thời gian.
Nhưng mà Lô ngạn rõ ràng là người trời sinh tính khoát đạt, từ lâu đã không còn bận tâm sống chết.
"Ta chủ trì Cửu Chuyển Hồn Thiên Trận gần 200 năm, học viên mà ta gặp cũng chỉ lác đác hơn mười người. Chỉ có mấy năm trước đây gặp Mạc Vân Thiên, tên tiểu tử đó để cho ta vài phần ấn tượng, nhưng hắn so với ngươi, lại có phần không bằng!"
"Tiền bối quá khen rồi." Diệp Viễn đương nhiên sẽ không cuồng vọng tự đại trước mặt Lô Ngạn.
Lô Ngạn mặc dù chỉ chủ trì gần 200 năm, nhưng tất nhiên hết sức rõ ràng tình huống trênCửu Thiên Lộ.
Những kẻ được gọi là thiên tài kia, ở trong mắt hắn căn bản không đáng là gì.
Ngay cả ba cửa ải cũng không vượt qua nổi, làm sao được gọi là thiên tài?
U Vân Tông không cần thiên tài như vậy, cần chính là thiên tài có thể dẫn dắt U Vân Tông chấn chỉnh lại khí thế của tông môn!
Ý nghĩa tồn tại của Cửu Thiên Lộ cũng chính là như thế!
Mặc dù Mạc Vân Thiên đột phá Cửu Thiên Lộ, nhưng chỉ là may mắn mà thôi.
Tâm Lặng Như Nước và ải thứ ba này, mới là chân lý của Cửu Thiên Lộ!
Nếu không tại sao phải hy sinh thọ nguyên của một vị Đường chủ Võ đường đến chủ trì trận pháp?
"Thiếu niên, có thể đồng ý với ta một chuyện được không?" Lô ngạn bỗng nhiên mở miệng nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất