Chương 117: Ngươi không nói làm sao ta biết!
Hai mắt Liễu Nhược Thủy trống rỗng vô thần, giống như một cái xác không hồn.
Tô Vũ Bách hít sâu một hơi, hỏi: "Liễu Nhược Thủy, ta hỏi ngươi, Diệp Viễn nói ngươi châm ngòi Lâm Thiên Thành hãm hại thị nữ Lục Nhi của hắn, có việc này hay không?"
Nghe được Tô Vũ Bách tra hỏi, Liễu Nhược Thủy dường như có phản ứng, chỉ là phản ứng có chút ngốc trệ.
Hồi lâu sau, Liễu Nhược Thủy mới đờ đẫn nói ra: "Đúng thế."
Tô Vũ Bách sắc mặt trầm xuống, tiếp tục hỏi: "Vì sao ngươi muốn đối phó thị nữ của Diệp Viễn?"
"Bởi vì... Ta suýt nữa hại chết hắn, sợ tương lai hắn trả thù, cho nên... Trăm phương ngàn kế đối phó hắn. Thực lực của Lâm Thiên Thành được xưng mạnh nhất ở trong đám Địa cấp, hắn vốn ghi hận Diệp Viễn trong lòng, ta châm ngòi hắn ra tay với thị nữ của Diệp Viễn, Diệp Viễn chắc chắn sẽ tìm Lâm Thiên Thành, đến lúc đó thì có thể mượn tay Lâm Thiên Thành giết chết Diệp Viễn rồi." Liễu Nhược Thủy đem tất cả mọi chuyện đều nói ra.
Sắc mặt Tô Vũ Bách càng ngày càng khó coi, mặc dù hắn sớm đoán được là kết quả này, nhưng chính miệng Liễu Nhược Thủy nói ra, lại để hắn cảm thấy có chút hoảng loạn.
Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, trên đời lại có đan dược thần kỳ như thế, có thể khiến người ta mang chuyện giấu ở đáy lòng nói ra.
Nếu như Tô gia hắn có thể nắm giữ loại đan dược này, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều!
Liễu Nhược Thủy vừa thừa nhận, các học viên nhao nhao xì xào bàn tán.
"Quả nhiên là nàng! Nữ nhân này thật đúng là lòng dạ rắn rết, thế mà ra tay với một tiểu nữ hài vốn không quen biết!"
"Nhìn dáng dấp nàng xinh đẹp vậy mà lại là một nữ nhân độc địa như thế!"
"Nữ nhân ác độc thế này, nên trực tiếp giết!"
"Nghe nói thị nữ của Diệp Viễn thông qua được khảo hạch nhập môn, đã chính thức trở thành đệ tử của học viện. Nữ nhân này vậy mà ác độc đối với đồng môn như vậy, thật sự là quá ghê tởm!"
Các học viên trong lúc nhất thời toàn bộ kích động, đối với hành vi của Liễu Nhược Thủy căm thù đến tận xương tuỷ.
Coi như Diệp Viễn và Liễu Nhược Thủy có khúc mắc, nhưng Lục Nhi là vô tội mà!
Một tiểu cô nương, bây giờ bị Liễu Nhược Thủy hại trọng thương sắp chết, thật sự là gặp tai bay vạ gió rồi!
"Được rồi, đã tra ra chân tướng rồi, đi gọi Diệp Viễn trở về đi." Lúc này, Hồ Trường Sinh nói.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Viễn bị gọi trở về. Nhìn thấy biểu lộ của Tô Vũ Bách, hắn biết kết quả là cái gì rồi.
"Tô trưởng lão, không biết vừa rồi đã hỏi ra những thứ gì? Chân Ngôn Đan có tác dụng hay không?" Mặc dù biết kết quả, Diệp Viễn lại không muốn buông tha cơ hội để Tô Vũ Bách khó chịu.
"Hừ! Không phải ngươi đã biết rồi? Còn hỏi cái gì?" Tô Vũ Bách tức giận nói.
Hắn không tin, Diệp Viễn lại không nhìn ra cái gì.
"Ô? Ta biết cái gì cơ? Ngươi nói ra đi, ngươi không nói làm sao ta biết được?" Diệp Viễn vẻ mặt vô tội nói.
"Ngươi!" Tô Vũ Bách lại bị Diệp Viễn chọc giận rồi.
"Ta làm sao? Cuối cùng Liễu Nhược Thủy nói cái gì? Ngươi nói ra xem nào!"
Tô Vũ Bách nhìn Diệp Viễn, hận không thể một tay tát chết hắn!
Diệp Viễn biết rất rõ ràng kết quả, lại muốn chính hắn nói ra, đây không phải để hắn tự tát cho mình một cái sao?
Cơ bản Tô Vũ Bách không quan tâm đến sống chết của Liễu Nhược Thủy, nhưng hắn lại rất quan tâm mặt mũi và uy vọng của mình.
Hình đường nặng nhất là uy vọng, hắn đường đường là đại trưởng lão lại bị Diệp Viễn quét sạch mặt mũi, về sau còn trừng phạt học viên thế nào?
Tô Vũ Bách hiện tại có chút hối hận vì đã tìm nhiều chuyện như vậy rồi, sớm biết thì hắn trực tiếp phế đi Liễu Nhược Thủy là được, bày ra lắm chuyện như thế làm cái gì?
Hiện tại hắn cảm thấy, mình đơn giản chính là đi lên để Diệp Viễn tát vào mặt, mà một tát này Diệp Viễn đánh đến cực kỳ vang dội!
"Liễu Nhược Thủy nàng nói... Nàng nói..." Tô Vũ Bách liên tục "Nàng nói" nhiều lần, cũng không nói ra.
"Ai nha, ta nói Tô trưởng lão, ngươi đây là muốn gấp chết ta à! Đến cùng là nàng ta nói cái gì vậy?"
Diệp Viễn ra vẻ vô cùng nóng nảy, trêu cho đám người cười trộm một trận.
Dám ném mặt mũi của Tô trưởng lão như thế, Diệp Viễn thật đúng là người duy nhất ở Học Viện Đan Võ này dám làm.
Tô Vũ Bách từ trước đến nay danh xưng lãnh huyết vô tình, uy danh ở Học Viện Đan Võ rất nặng. Bất luận ai rơi vào trong tay hắn, cũng sẽ không sống tốt được, cho nên hắn ở trong học viện còn có biệt danh là "Tô Diêm Vương".
Đương nhiên, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám gọi cái biệt danh này trước mặt hắn cả.
Mà bây giờ, Diệp Viễn lại đem mặt mũi "Tô Diêm Vương" đều quét sạch, cái này khiến rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Thật sự là ác có ác báo mà!
"Được rồi Diệp Viễn, Liễu Nhược Thủy thừa nhận đã hãm hại ngươi và thị nữ của ngươi. Tô trưởng lão, chấp hành theo quy định của học viện đi." Phó viện trưởng Trương Tùng Đào luôn yên lặng một bên không nhìn được nữa, đành phải đứng ra hoà giải.
"A, thì ra là như vậy à, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng Chân Ngôn Đan không có tác dụng đấy! Tô trưởng lão, ngươi nói sớm một chút đi, ngươi không nói ta làm sao biết?"
Dáng vẻ được tiện nghi còn khoe mẽ của Diệp Viễn, để Tô Vũ Bách hận đến nghiến răng, hết lần này tới lần khác lại không làm gì được hắn.
Lúc này, dường như là tác dụng của Chân Ngôn Đan đã qua, trong ánh mắt của Liễu Nhược Thủy lộ ra một chút thần thái.
Liễu Nhược Thủy phát hiện bầu không khí có chút kỳ lạ, chợt nhớ tới cảm giác thần hồn run lên sau khi phục dụng đan dược kia, lập tức cảm thấy không ổn.
"Tô... Tô trưởng lão, ta... Ta..."
Tô Vũ Bách lúc này chính là không có chỗ phát tiết lửa giận, Liễu Nhược Thủy vừa nói lập tức đem lửa giận của hắn đốt lên.
Mặt mo của Tô Vũ Bách trầm xuống, nghiêm nghị nói: "Liễu Nhược Thủy, ngươi cấu kết Lâm Thiên Thành hãm hại đồng môn, dẫn đến đồng môn trọng thương! Căn cứ theo quy định của học viện, phán ngươi phế bỏ tu vi, lập tức trục xuất khỏi học viện! Ngươi muốn tự mình động thủ, hay để ta ra tay?"
Liễu Nhược Thủy nghe vậy sắc mặt đại biến, lập tức quỳ xuống, ôm chân Tô Vũ Bách năn nỉ nói: "Tha mạng cho ta! Tô trưởng lão, tha mạng cho ta! Xem ở ta cùng với Tô sư huynh..."
Liễu Nhược Thủy không nói tới Tô Nhất Sơn còn đỡ, vừa nhắc đến Tô Nhất Sơn, Tô Vũ Bách càng nổi trận lôi đình, làm sao còn để cho nàng nói chuyện, trực tiếp đá một cước vào đan điền của nàng, đá nàng văng ra thật xa.
"A!" Liễu Nhược Thủy kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài.
Tô Vũ Bách đã là cao thủ nửa bước Ngưng Tinh Cảnh, lúc này nén giận ra chân, dù chưa dùng toàn lực, nhưng Liễu Nhược Thủy làm sao có thể tiếp nhận?
Chỉ một cước này, chân nguyên mà Liễu Nhược Thủy vất vả khổ luyện hoàn toàn tiêu tán, biến thành một phế nhân!
"Phốc!" Liễu Nhược Thủy phun ra một ngụm máu, nhuộm dần quần áo của mình thành màu đỏ tươi, nhìn qua không khỏi thê lương.
"Hừ! Lúc ngươi hãm hại đồng môn, nên làm tốt chuẩn bị có kết cục hôm nay! Hiện tại thị nữ của Diệp Viễn thương thế nghiêm trọng, chỉ là phế bỏ tu vi của ngươi đuổi khỏi học viện, đã coi như là nhẹ. Nếu ngươi không biết tốt xấu, vu cáo lung tung, thì không chỉ đơn giản là đuổi ngươi đi như vậy!" Tô Vũ Bách đi tới trước mặt Liễu Nhược Thủy, ở trên cao nhìn xuống cảnh cáo nói.
Liễu Nhược Thủy cảm thấy vùng đan điền rỗng tuếch, biết mình đã trở thành một phế nhân.
Lúc này lại nghe được lời uy hiếp của Tô Vũ Bách, nàng điên cuồng cười lên: "Ha ha ha..., người Tô gia các ngươi quả nhiên không một kẻ nào tốt! Tô Vũ Bách, ngươi có bản lĩnh thì giết ta luôn đi! Ngươi không cho ta nói, ta càng phải nói! Tô Nhất Sơn muốn thân thể của ta, nói sẽ bảo vệ ta, kết quả ngay cả Diệp Viễn cũng đánh không lại! Ngươi có quyền thế, lại lấy ta làm con tốt thí mạng! Tô Vũ Bách, ta có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ha ha..."
Tô Nhất Sơn lúc này cũng quay về chỗ, nghe Liễu Nhược Thủy nói, khuôn mặt chìm xuống...