Chương 124: Liễm Tức Đan
Phong Chỉ Nhu nhìn đan dược trong tay Diệp Viễn, một cỗ mùi thối xông vào mũi, nàng nhịn không được nắm lỗ mũi đẩy tay Diệp Viễn ra, cau mày nói: "Đây là đan dược gì, thúi như vậy!"
"Đan dược cấp hai Liễm Tức Đan! Yêu thú tam giai trở xuống đều không thể phát hiện ra khí tức của chúng ta, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức." Diệp Viễn giải thích nói.
Phong Chỉ Nhu lắc đầu liên tục nói: "Ta không ăn, thúi muốn chết! Muốn ăn tự ngươi ăn!"
Diệp Viễn cười một tiếng, cũng không bắt buộc, tự mình nuốt một viên, đem một viên khác thu vào.
Lúc này hai người đã tiến vào phạm vi Rừng Sâu Vô Biên, cũng không có dừng lại lâu, đi thẳng đến chỗ sâu.
"Này, chúng ta phải đi chỗ nào?" Phong Chỉ Nhu ở phía sau hỏi.
"Đi Xích Phong Lĩnh trước." Diệp Viễn cũng không quay đầu lại nói.
"Xích Phong Lĩnh! Ngươi điên rồi sao? Nơi đó là khu Thông Tí Thạch Viên quần cư, ít nhất có mấy vạn con, nói không chừng còn có tam giai Viên Vương, ngươi muốn đi tìm chết sao?" Phong Chỉ Nhu cả kinh kêu lên.
Thông Tí Thạch Viên là yêu thú cấp hai, tương đương với nhân loại Linh Dịch Cảnh, mà tam giai Viên Vương càng là tương đương với nhân loại Ngưng Tinh Cảnh!
Một con hai con còn dễ nói, nếu như bị một đám Thông Tí Thạch Viên vây lấy, dường như là tình huống tuyệt vọng.
"Thích đi hay không, ta cũng không để ngươi theo tới! Vừa rồi chỉ là vì giúp ngươi giải vây, chẳng lẽ ta lại còn thực sự trông cậy vào ngươi bảo vệ ta hay sao?" Diệp Viễn nói không nể mặt Phong Chỉ Nhu chút nào.
Phong Chỉ Nhu nghe xong giận dữ: "Diệp Viễn! Ngươi thật đúng là xem mình là rễ hành rồi? Chút thực lực ấy của ngươi, đến xách giày cho bản tiểu thư cũng không xứng, đi Xích Phong Lĩnh còn không phải chỉ có một con đường chết?"
"Mỹ nữ, đừng cho rằng bản thân tốt đẹp rồi, ta cũng không muốn xách giày cho ngươi. Vả lại, không phải thực lực mạnh thì nhất định sẽ không có chuyện gì, thực lực của ta tuy không mạnh như ngươi, nhưng ta cũng sẽ không làm chuyện không dưng đi chịu chết, hiểu không?"
"Ngươi! Ta không đi! Ta ngược lại thật muốn nhìn một chút, ngươi từ Xích Phong Lĩnh đi ra thế nào!" Phong Chỉ Nhu tức giận đến giậm chân một cái, ngừng lại.
Diệp Viễn vẫn không quay đầu, hung hăng đi lên phía trước, không hề có ý dừng lại.
Phong Chỉ Nhu giao thiệp với Diệp Viễn đã lâu, ít nhiều cũng hiểu rõ một chút tính tình và tính cách của hắn.
Mặc kệ là đại chiến sinh tử với Lâm Thiên Thành, hay là khiêu chiến Cửu Thiên Lộ về sau, Diệp Viễn chưa hề làm chuyện không có nắm chắc.
Vả lại mặc dù thực lực của Diệp Viễn không mạnh, nhưng có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, nên cũng không gặp hắn chịu thiệt thòi qua.
Cũng không phải là không gặp qua Diệp Viễn chịu thiệt thòi, thấy duy nhất một lần, hình như chính là tại trên tay của nàng, một kiếm kia chút nữa lấy mạng của hắn.
Mắt thấy thân ảnh của Diệp Viễn sắp sửa biến mất khỏi tầm mắt, Phong Chỉ Nhu cắn răng giậm chân một cái, thi triển võ kỹ thân pháp đuổi theo.
"Gia hỏa này, căn bản cũng không biết nhường nhịn nữ hài tử một chút, thật là một tên đầu gỗ! Tức chết bổn công chúa!" Phong Chỉ Nhu tức giận nói.
Bước chân Diệp Viễn không nhanh, nên trong nháy mắt Phong Chỉ Nhu đã đuổi kịp.
Không đợi Diệp Viễn nói chuyện, Phong Chỉ Nhu cả giận: "Diệp Viễn, ngươi không nên nghĩ nhiều! Ta chỉ là không muốn trở về bị cô cô mắng, mới tiếp tục bảo vệ ngươi! Nếu như để ngươi chết ở đây, trở về chắc chắn nàng sẽ không tha cho ta."
Diệp Viễn đưa lưng về phía Phong Chỉ Nhu, chỉ là cười cười không nói.
Nếu như có thể, tất nhiên Diệp Viễn cũng không muốn đi Xích Phong Lĩnh. Nhưng trong Dương Nguyên Đan có một vị thuốc chính là Xích Hồn Thảo lại sinh trưởng ở chỗ Thông Tí Thạch Viên tụ cư, hắn không thể không đi!
Cái Thông Tí Thạch Viên này chính là yêu thú sống theo bầy đàn, mà thực lực lại vô cùng cường đại! Cho dù là võ giả Ngưng Tinh Cảnh, cũng không dám tuỳ tiện xâm nhập, khó trách Phong Chỉ Nhu phản ứng lớn như thế.
...
Hai canh giờ về sau, ở một chỗ trong rừng rậm, một bóng hình xinh đẹp màu lam nhạt bỗng nhiên vung ra một kiếm, chém giết một con yêu thú đối diện.
Bóng hình xinh đẹp rơi xuống đất, thở gấp không thôi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đây đã là con yêu thú cấp hai thứ ba mà Phong Chỉ Nhu chém chết!
Ngoại trừ những yêu thú cấp hai này, nàng còn chém chết không dưới mười con yêu thú cấp một.
Chém giết nhiều yêu thú như vậy, tất nhiên nguyên lực của Phong Chỉ Nhu tiêu hao rất lớn.
Mà một bên, Diệp Viễn dù vội vẫn ung dung nhìn xem Phong Chỉ Nhu mồ hôi đầm đìa, không có chút ý tứ tới hỗ trợ nào.
"Diệp Viễn, ngươi có nhân tính hay không? Dù gì cũng là ta tới giúp ngươi, vậy mà ngươi lại một mực khoanh tay đứng nhìn!" Lúc này Phong Chỉ Nhu hận không thể một kiếm bổ chết Diệp Viễn.
Đối với thanh kiếm của Phong Chỉ Nhu, Diệp Viễn cũng không quá để ý.
Hiện tại mặc dù hắn vẫn không phải là đối thủ của Phong Chỉ Nhu, nhưng Phong Chỉ Nhu còn muốn một kiếm giết hắn như lần trước, cũng là chuyện không thể nào.
"Đại tiểu thư của ta, là chính ngươi quý giá, không chịu phục dụng Liễm Tức Đan, hiện tại dẫn yêu thú tới lại trách ta? Ta muốn đi rất nhiều nơi, nào có thời gian để tiêu hao ở trên đường kiểu này? Ngươi một đường lướt tới, không nói đến có khi nào đụng tới yêu thú cường đại hay không, chỉ là mệt mỏi cũng mệt mỏi chết rồi." Diệp Viễn tức giận nói.
Rừng Sâu Vô Biên rộng lớn vô cùng, khoảng cách Xích Phong Lĩnh với biên cảnh ước chừng xa ngàn dặm, đối với võ giả nhân loại mà nói đã là nơi rất sâu.
Mặc dù trong tay Diệp Viễn có địa đồ toàn cảnh Rừng Sâu Vô Biên, có thể đi đường vòng tránh đi một số nơi nguy hiểm, nhưng nếu như vậy lại quá tốn thời gian rồi.
Hắn có thể hao tổn nổi, nhưng Lục Nhi lại không chờ nổi!
Cho nên hắn chỉ có thể đi thẳng tắp!
Phục dụng Liễm Tức Đan, có thể giảm mức độ phiền phức lớn nhất, hết lần này tới lần khác Phong Chỉ Nhu không chịu ăn vào.
Diệp Viễn cũng biết tính tình của Phong Chỉ Nhu, khuyên nàng cũng vô ích, chỉ có để nàng nếm chút khổ sở, nàng mới có thể thay đổi chủ ý.
Quả nhiên, Diệp Viễn nói kiểu này, Phong Chỉ Nhu mới bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được trên đường đi yêu thú đều không công kích Diệp Viễn, lại hung hăng đánh về phía nàng, giống như là không nhìn thấy Diệp Viễn, thì ra đúng là nguyên nhân này!
Phong Chỉ Nhu biết trình độ luyện chế đan dược của Diệp Viễn, đương nhiên sẽ không hoài nghi đan dược của hắn.
Chỉ là vừa nghĩ tới hương vị thối không ngửi được kia, Phong Chỉ Nhu thật sự là chùn bước.
Nhìn thấy sắc mặt Phong Chỉ Nhu thay đổi mấy lần, Diệp Viễn lại móc ra viên đan dược kia, nói: "Sư tỷ, nếu là ngươi dự định theo giúp ta tiếp tục đi lên phía trước, thì một hơi nuốt vào đan dược. Nếu không, chúng ta chỉ có thể tách ra ở đây. Ngươi cũng biết lần này ta đến Rừng Sâu Vô Biên là có chuyện quan trọng, thời gian vô cùng quý giá. Tiếp tục như vậy nữa, ngươi chỉ có thể liên lụy đến ta!"
Mặc dù cực độ không muốn thừa nhận, nhưng đúng như Diệp Viễn nói, tiếp tục như vậy nàng chỉ có thể trở thành vướng víu cho Diệp Viễn.
Lòng háo thắng của Phong Chỉ Nhu cực mạnh, nàng thực không chấp nhận được thật sự trở thành vướng víu.
Nghĩ đến đây, Phong Chỉ Nhu dứt khoát quyết tâm liều mạng, chộp lấy đan dược trong tay Diệp Viễn, nhắm hai mắt lại nuốt xuống.
Đan dược vào miệng, Phong Chỉ Nhu mới phát giác cũng không khó ăn như trong tưởng tượng, lại mang theo từng tia từng tia hương khí từ trong miệng tràn về toàn thân!
Nhìn thấy nụ cười gian kế như ý của Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu giận không chỗ phát tiết.
Nàng giơ kiếm chỉ Diệp Viễn, cả giận: "Có phải ngươi cố ý trêu cợt ta hay không? Ta giết ngươi!"
Diệp Viễn vội vàng né tránh, cười to nói: "Đại tiểu thư của ta, ngươi có nói đạo lý hay không? Ngươi cảm thấy ngay từ đầu ta nói cho ngươi, ngươi sẽ tin sao?"
Phong Chỉ Nhu nghe vậy sững sờ, Diệp Viễn nói đúng là không sai.
Tính tình nhà mình thế nào nhà mình biết, coi như ngay từ đầu Diệp Viễn có giải thích đan dược này ăn ngon đến cỡ nào cỡ nào, cũng không có khả năng nàng sẽ ăn vào!