Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 172: Hắc Nha đuổi tới!

Chương 172: Hắc Nha đuổi tới!
"Ngươi... Ngươi là... Làm sao..."
Than cốc Phương Diêu Giang nằm thoi thóp trên mặt đất, vẫn không thể tin được chuyện vừa mới phát sinh.
Diệp Viễn rất vô tội nhìn Phương Diêu Giang cười nói: "Ngươi nói là cái này sao?"
Nói xong một tay Diệp Viễn nâng lên, Tịnh Đàn Hỏa Liên lần nữa phát ra bản nguyên tinh hỏa.
Thế nhưng cái bản nguyên tinh hỏa kia cũng không có ý định công kích Diệp Viễn, ngược lại quay xung quanh Diệp Viễn giống như là đang lấy lòng hắn, cầu khẩn hắn tha cho.
Phương Diêu Giang không thể động đậy, nhưng thấy tình cảnh này, tròng mắt đều trợn lồi ra.
Thì ra gia hỏa này vẫn luôn giả vờ!
Giờ Phương Diêu Giang mới hiểu được, Diệp Viễn không hề muốn giúp hắn thu lấy nguyên hỏa, căn bản chỉ là muốn đào hố để hắn nhảy vào mà thôi!
Mà hắn lại còn cao hứng bừng bừng nhảy xuống...
Thế nhưng là, cái này sao có thể?
Đây chính là nguyên hỏa cấp bốn đấy! Dù là cường giả Hóa Hải Cảnh đến thu lấy nó, trong lòng cũng là run sợ phải cẩn thận từng li từng tí.
Coi như tiểu tử này xuất thân gia tộc ẩn thế, lại có ấn quyết khống hỏa cao minh, nhưng bằng vào thực lực của tiểu tử này, cũng không thể nào để cho Tịnh Đàn Thánh Hỏa như thế mới phải?
Vậy mà Tịnh Đàn Thánh Hỏa lại giống như là đang e ngại tiểu tử này!
Cái này... Cái này sao có thể? Đến cùng là tên nhãi này có lai lịch gì?
"Phốc!"
Phương Diêu Giang không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu. Một thân cháy đen phối hợp với máu tươi đỏ thắm, nhìn qua vô cùng thê thảm.
"Phương Diêu Giang ta cả một đời không chịu thiệt thòi qua, không ngờ kết quả lại bị một tên nhãi gài bẫy, thật sự là báo ứng mà!" Trong lòng Phương Diêu Giang kêu rên nói.
Phương Diêu Giang ở trong đám thợ săn yêu thú vẫn luôn vô cùng khiêm tốn, không lộ liễu, nhưng bằng vào công phu ẩn nấp cao minh, quả thực đã lừa gạt không ít người đồng đạo.
Cũng chính bởi vì lừa gạt người, tài phú mà Phương Diêu Giang tích lũy được vô cùng khổng lồ, lúc này mới dựa vào những tích lũy đó đột phá Ngưng Tinh Cảnh, còn trở thành một đại đan sư.
Nhưng ai có thể nghĩ ra, hôm nay vốn là hắn chuẩn bị lừa gạt Diệp Viễn, lại bị Diệp Viễn tương kế tựu kế lừa gạt ngược lại.
Mà một lần này, liền muốn mạng của hắn.
Diệp Viễn không tiếp tục để ý đến Phương Diêu Giang nữa, mà chuẩn bị thu lấy Tịnh Đàn Hỏa Liên.
Lấy trình độ đan đạo của Diệp Viễn, tự nhiên có thể phán đoán thương thế của Phương Diêu Giang, hắn đã không có năng lực uy hiếp đến mình rồi.
Bởi vì Phương Diêu Giang đã tiêu hao quá nhiều thời gian, Diệp Viễn nhất định phải nắm chặt thời gian luyện hóa Tịnh Đàn Hỏa Liên, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Hai tay Diệp Viễn như ảo ảnh bắt ấn quyết, trong nháy mắt bản nguyên tinh hỏa bị Diệp Viễn vây khốn lần nữa.
Chỉ là lần này, Diệp Viễn không có chút cố sức nào, ngược lại lộ ra thành thạo điêu luyện.
Dù cho có chuẩn bị tâm lý từ trước, Phương Diêu Giang vẫn bị tức giận đến mức thổ huyết lần nữa.
Tịnh Đàn Thánh Hỏa bị Diệp Viễn vây khốn, phát ra thanh âm "Chi chi", giống như là đang cầu khẩn Diệp Viễn buông tha cho nó.
Diệp Viễn cười nói: "Không cần như thế, đi theo ta, tương lai ngươi nhất định sẽ vang danh chín tầng trời! Cho dù ngươi lưu lại ở nơi đây, cũng không thoát khỏi kết cục bị người thu lấy. So với biến thành nô lệ của những kẻ ngu xuẩn kia, còn không bằng đi theo ta. Có lẽ tương lai có một ngày, chẳng những ngươi có thể được tự do, mà sẽ còn trở nên càng thêm cường đại!"
Dường như nghe hiểu Diệp Viễn, Tịnh Đàn Thánh Hỏa vậy mà không giãy dụa nữa, mặc cho Diệp Viễn vây khốn.
Diệp Viễn thấy thế chỉ cười nhạt một tiếng, bắt đầu luyện hóa Tịnh Đàn Hỏa Liên.
Tịnh Đàn Hỏa Liên này chính là linh vật của thiên địa, tất nhiên có thể cảm nhận được Diệp Viễn không giống bình thường.
Mặc dù thực lực của Diệp Viễn không mạnh, nhưng Tịnh Đàn Hỏa Liên lại có thể cảm giác được Diệp Viễn cường đại từ sâu trong linh hồn.
Hơn nữa, từ bên trong thần hồn của Diệp Viễn, nó còn có thể cảm nhận được thứ để tim nó đập nhanh.
Cho nên, bản năng cũng nói cho nó biết, khuất phục Diệp Viễn là lựa chọn tốt nhất của nó rồi.
...
Ở đáy cốc, Hắc Nha lão nhân và Kim Kiếm Điêu chiến đấu cũng đã đến giai đoạn gay cấn.
"Hử? Chuyện gì xảy ra? Ba động của bảo vật ở phía sâu trong hang động trở nên không ổn định! Chẳng lẽ... Đã có người lẻn vào?"
Hắc Nha lão nhân khẽ cắn răng, oán hận nói: "Dám đoạt bảo vật với Hắc Nhà ta, thật là chán sống mà!"
Nói xong, Hắc Nha cầm quyền trượng trong tay, hai tay vẫy một cái, toàn bộ nguyên lực ở đáy cốc đều bị quấy loạn lên.
Quyền trượng trong tay Hắc Nha phát ra tia sáng màu xanh nhạt, hơn nữa theo nguyên lực càng tụ càng nhiều, quyền trượng của Hắc Nha trở nên càng khủng bố hơn.
"Đồ súc sinh lông lá nhà ngươi, dám làm hỏng chuyện tốt của ta, thật sự cho rằng ta không làm gì được ngươi sao? Tiếp chiêu Nguyên Khí Ba này của ta, đi chết đi!" Hắc Nha phẫn nộ quát.
Hiện tại Hắc Nha cực kỳ giận dữ, lại có người dám tiến vào ngay dưới mí mắt hắn, cướp đoạt chí bảo vốn dĩ thuộc về Hắc Nha hắn, chuyện này làm sao có thể khiến hắn không nổi giận?
Trong lòng Hắc Nha lão nhân, chí bảo sinh ra ở hẻm núi Liên Nguyệt này sớm đã là của hắn, quyết không cho phép người khác nhúng chàm.
Mà bây giờ thật sự có người dám vuốt râu hùm, thật là chán sống mà!
Bên trên Nguyên Khí Ba kia truyền đến ba động cực kỳ cường đại, cảm giác như muốn đem hết thảy hóa thành hư vô.
Kim Kiếm Điêu cũng là yêu thú cấp bốn, hơn nữa còn là chủ nhân ở hẻm núi Liên Nguyệt này, suy nghĩ của nó cũng gần như ý nghĩ của Hắc Nha, cho nên lúc này cũng không chịu lui bước.
Chỉ thấy miệng chim của nó vừa há, một tia nguyên lực cực mạnh bắn ra.
Trong chớp mắt, hai đạo công kích cường đại đụng thẳng vào nhau.
"Oanh!"
Trong nháy mắt cát đá ở toàn bộ đáy cốc bay loạn khắp nơi, khu vực ở giữa Hắc Nha và Kim Kiếm Điêu dường như bị san thành bình địa.
Một tiếng chim hót vang vọng đáy cốc vang lên, vậy mà Kim Kiếm Điêu lại bay mất!
"Là Hắc Nha lão nhân mạnh hơn một bậc, xem ra những năm này, Hắc Nha lão nhân đã đạt được không ít kỳ ngộ nhỉ! Thực lực đã cường đại đến tình trạng như thế rồi!"
"Đúng vậy! Dưới tình huống bình thường, yêu thú cấp bốn sơ kỳ phải mạnh hơn so với võ giả nhân loại Hóa Hải tầng một. Thế nhưng Hắc Nha lại đánh bại được Kim Kiếm Điêu, thật đáng sợ!"
"Quyết đấu giữa yêu thú cấp bốn và võ giả Hóa Hải Cảnh quả nhiên là kinh thiên động địa! Hoàn toàn không còn cùng một đẳng cấp với võ giả Ngưng Tinh Cảnh nữa!"
Có không ít người hiểu chuyện xa xa vây xem một trận chiến này, thấy Hắc Nha có thể đánh cho Kim Kiếm Điêu phải bỏ chạy, không khỏi giật nảy cả mình, càng thêm bỏ đi tâm tư muốn kiếm chút tiện nghi.
Mặc dù đánh chạy Kim Kiếm Điêu, Hắc Nha cũng không tốt chút nào. Quần áo trên người hắn đã vỡ vụn không chịu nổi, cũng chịu thương thế không nhẹ.
Có điều so với chí bảo, chút thương thế ấy lại coi là cái gì?
Hắc Nha cũng không muốn vì trận đại chiến này, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác.
Hắn hơi điều tức một lát, sau đó chui vào hang động, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào huyệt động trong lòng đất.
Mà lúc này, Diệp Viễn cũng đã luyện hóa đến hồi cuối cùng.
Hắn toàn lực vận chuyển « Hỏa Nguyên Chân Kinh », mặc dù kém một đại cảnh giới so với Phương Diêu Giang, tốc độ lại nhanh hơn gấp mấy lần!
Trông thấy như vậy, phẫn nộ trong mắt Phương Diêu Giang đã biến thành ai oán.
Căn bản là không cùng một cấp bậc mà! Không ngờ ngươi lại giả heo ăn thịt hổ như thế!
Sớm biết tiểu tử này mạnh như vậy, tà môn như vậy, ta trực tiếp rút đi còn không được sao?
Hiện tại Phương Diêu Giang đã hối hận đến phát điên rồi, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ cường đại, cấp tốc tiến về phía bên này.
Phương Diêu Giang toát mồ hôi, xem ra bên ngoài đã phân ra thắng bại rồi, không biết là Hắc Nha lão nhân hay là Kim Kiếm Điêu.
Thế nhưng kết quả đều như nhau không phải sao?
Ánh mắt của Phương Diêu Giang không nhịn được liếc nhìn Diệp Viễn, sau đó lộ ra ý trào phúng nồng đậm.
Nhãi con, ngươi ám toán ông đây, kết quả còn không phải là cái chết ư? Ta cũng không tin, ngươi còn có thể chạy thoát khỏi tay Hóa Hải Cảnh!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất