Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 208: Ở trước mặt tru sát!

Chương 208: Ở trước mặt tru sát!
Đối với người trong thế tục mà nói, cường giả Hóa Hải Cảnh giống như một vị thần vậy.
Bởi vì ở trong quốc gia của phàm nhân, nếu không phải có kỳ ngộ nghịch thiên, thì căn bản không có khả năng đột phá đến Hóa Hải Cảnh.
Hắc Nha lão nhân, cũng là bởi vì trong lúc vô tình đã đạt được Hắc Nha m Hỏa, cuối cùng mới đột phá Hóa Hải Cảnh. Có điều đây chỉ là ví dụ, thực tế có quá ít quá ít.
Mà bây giờ, Diệp Viễn lại có thể nói chuyện như vậy với một cường giả Hóa Hải Cảnh, thật đúng là không làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì không thôi mà!
Diêu Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Viễn một chút, sau đó từ không trung phiêu nhiên rơi xuống.
Khi hắn nhìn thấy thanh kiếm trong tay Diệp Viễn, ánh mắt không khỏi ngưng tụ.
"Thương Hoa Kiếm đã mất tích trên trăm năm, làm sao lại ở trên tay của ngươi?"
"Hê hê, ta thế nhưng là đệ tử của Học Viện Đan Võ, ngươi nói là cái gì ở trên tay của ta chứ?"
Tâm tư Diêu Thiên vừa chuyển, nghĩ đến một loại khả năng nào đó, kinh ngạc nói: "Hẳn là, ngươi đạt được ở trên Cửu Thiên Lộ?"
Diệp Viễn cười không nói, hắn đã lập lời thề thiên đạo, đương nhiên sẽ không trả lời Diêu Thiên.
Sắc mặt Diêu Thiên trở nên khó coi, nếu như Diệp Viễn thật sự đạt được Thương Hoa Kiếm trên Cửu Thiên Lộ, vậy thì không dễ làm!
Lô Ngạn mất tích trên trăm năm, là đi đảm nhiệm làm người thủ quan Cửu Thiên Lộ ở Tần quốc! Càng gay go hơn là, hắn lại truyền Thương Hoa Kiếm cho Diệp Viễn!
Từ khi U Vân tông lập tông đến nay, không ít người đã xông qua Cửu Thiên Lộ, nhưng có thể được người thủ quan truyền thừa y bát, lại lác đác không có mấy ai.
Diệp Viễn đạt được Thương Hoa Kiếm, nghĩa là đại biểu cho Lô Ngạn đã tán thành!
Biểu hiện của Diệp Viễn trong Cửu Thiên Lộ không có ai biết. Nhưng đạt được sự tán thành của Lô Ngạn, lại là người người đều nhìn thấy!
Lô Ngạn đã mất tích hơn một trăm năm, căn bản là không có người sẽ để ý có phải một người đã chết tán thành Diệp Viễn hay không.
Thế nhưng, Lô Ngạn còn có một thân phận, đó chính là sư tôn của đường chủ đương nhiệm Võ đường - Tiêu Kiếm!
Tầng quan hệ này, thế hệ tuổi trẻ của U Vân tông đã sớm không biết, thế nhưng Diêu Thiên và Tiêu Kiếm là người cùng thời, cho nên tất nhiên hắn biết!
Nếu Tiêu Kiếm biết trong tay Diệp Viễn có Thương Hoa Kiếm, tất nhiên sẽ nhìn Diệp Viễn với con mắt khác!
Đường chủ võ đường, dù là u Dương Minh cũng không thể trêu vào, càng không cần phải nói đến Diêu Thiên hắn rồi.
Nghĩ tới đây, Diêu Thiên không tiếp tục để ý đến Diệp Viễn nữa, mà mở miệng nói: "Bản tọa chính là Diêu Thiên, trưởng lão Đan đường của U Vân tông, hôm nay đứng ra làm hòa giải, hi vọng Nam Phong gia và Tô gia biến chiến tranh thành hòa bình, không biết ý chư vị như thế nào?"
"Cái này..." Nam Phong Dật nghe thấy Diêu Thiên nói, mặt lộ ra vẻ làm khó.
"Làm sao? Lời của bản tọa, chẳng lẽ không dùng được?" Sắc mặt Diêu Thiên trầm xuống, lộ vẻ không vui.
Trong lòng đám người Nam Phong Dật run lên, vội vàng nói: "Không dám!"
"Không dám thì tốt! Mặc dù tông môn mặc kệ chuyện thế tục, nhưng cũng không hi vọng phát sinh loại chuyện gà nhà đá nhau như thế này. Các ngươi đều là người nổi bật trong thế tục, lẽ ra nên đồng tâm hiệp lực vì tông môn xuất lực, sao có thể làm loại chuyện tự chặt cánh tay như thế này?" Diêu Thiên lạnh lùng nói.
Mặc dù biết Diêu Thiên cố ý giải vây cho Tô gia, Nam Phong Dật lại không cam tâm hơn nữa, thì cũng có thể làm gì?
Không nói đến thân phận của Diêu Thiên tôn quý, chỉ nói thực lực Hóa Hải Cảnh của hắn, cũng đủ để diệt tất cả mọi người ở nơi này rồi, hắn còn có thể làm sao?
Nam Phong Dật cũng đoán được Diêu Thiên nhất định là có quan hệ với u Dương Minh không cạn, mới có thể giúp Tô gia ra mặt. Cho tới nay hắn kiêng kị nhất chính là cái này, không ngờ đến cuối cùng vẫn biến thành hiện thực.
Lần này đánh rắn không chết, hậu hoạn vô tận!
Nam Phong Dật cắn răng, đang muốn mở miệng, Diệp Viễn lại vượt lên trước lên tiếng. Hắn thầm kêu không ổn, cũng đã không còn kịp rồi.
"Diêu trưởng lão thật sự là có tài ăn nói mà, che dấu tư tâm ở đằng sau đại nghĩa tông môn tốt quá, chẳng lẽ coi là tất cả mọi người ở đây đều là người mù kẻ điếc sao?" Diệp Viễn cười lạnh nói.
Diêu Thiên nghe vậy hừ lạnh nói: "Ngươi tên hậu bối này thật vô lễ, chẳng lẽ ngươi cho là ta thật sự không làm gì được ngươi? Ngươi trộm cắp đan phương của tông môn, lưu truyền trong thế tục, có tin ta lập tức xử tử ngươi hay không?"
Diệp Viễn cười nói: "Được! Diêu trưởng lão nhanh xử tử ta đi. Phụ thân, đợi sau khi ta chết, hãy mang Thương Hoa Kiếm này đến U Vân tông, để các đại nhân ở tông môn đến phân xử thử! Ta nghĩ, thiên hạ sẽ luôn có nơi nói đạo lý!"
"Ngươi!" Diêu Thiên suýt chút nữa thì bị nghẹn chết.
Hắn có thể giết Diệp Viễn, cũng không thể giết cả Diệp Hàng, Nam Phong Dật, nếu thật sự làm vậy, sẽ để cho uy vọng của tông môn trong thế tục suy giảm, hắn không thể đảm nhận nổi trách nhiệm này.
Mà chỉ cần Thương Hoa Kiếm xuất hiện ở tông môn, chắc chắn Tiêu Kiếm sẽ hỏi đến việc này. Biết mình giết truyền nhân cuối cùng của sư tôn hắn, Tiêu Kiếm làm sao có thể buông tha cho mình.
Vừa rồi nhìn thấy Thương Hoa Kiếm chỉ là nhất thời kinh ngạc thuận miệng hỏi một chút, lại không ngờ tiểu tử này khôn khéo như thế, lập tức biết Thương Hoa Kiếm không phải vật bình thường.
Sắc mặt Diệp Viễn lạnh lẽo, nói: "Thế tục thì có quy củ của thế tục! Tô gia phạm thượng, mưu toan mưu phản. Nếu ngay cả sai lầm như vậy cũng có thể xóa bỏ, còn ai dám ngồi lên vị trí Hoàng đế này?"
"Hừ! Bản trưởng lão làm việc, còn cần ngươi đến dạy sao?" Diêu Thiên cười lạnh nói.
"Diêu trưởng lão sai rồi, không phải ta dạy ngươi làm việc, chỉ là đang trần thuật một việc với ngươi, cha con Vạn gia và anh em nhà họ Tô, chắc chắn phải chết! Hôm nay dù có thiên vương lão tử tới, cũng không cứu được bọn họ!" Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.
Một tên Linh Dịch tầng hai lại dám nói như vậy trước mặt cường giả Hóa Hải Cảnh, đây không phải trò cười sao?
Đương nhiên, nếu bọn hắn biết, Diệp Viễn đã từng giết một vị cường giả Hóa Hải Cảnh, chỉ sợ cũng sẽ không cho rằng như thế nữa rồi.
Diệp Hàng và Nam Phong Dật đều hít vào một ngụm khí lạnh, Diệp Viễn lại cứ không để một cường giả Hóa Hải Cảnh vào mắt như thế sao?
Diệp Hàng há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Ngược lại là Nam Phong Dật không nhịn được mở miệng nói: "Diệp tiểu huynh đệ, Diêu trưởng lão thế nhưng là trưởng lão ở thượng tông, là cường giả Hóa Hải Cảnh, ngươi không nên vọng động!"
Diệp Viễn không để ý tới hắn.
"Ha ha, vô tri tiểu nhi! Ta lại thật muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào giết được bọn hắn dưới tay bản trưởng lão! Nếu ngươi có thể tổn thương một sợi lông của bọn hắn, bản tọa lập tức vỗ mông rời đi!"
Diêu Thiên cảm thấy, đây cũng là chuyện buồn cười nhất mà hắn nghe qua.
"Được, đây chính là ngươi nói, vậy thì ngươi chuẩn bị vỗ mông rời đi đi! Cửu Kiếm Thức!"
Diệp Viễn tiếp tục phát động công kích, mục tiêu chính là Tô Vũ Bách!
"Hừ! Lại là một chiêu này sao? Chiêu này mặc dù không tệ, nhưng thực lực của ngươi quá kém!" Diêu Thiên cười lạnh nói.
Chỉ thấy hắn tiện tay vung lên, trong nháy mắt chín đạo kiếm quang lập tức bị chôn vùi.
Đám người nhìn thấy một màn này, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Đây chính là thực lực của cường giả Hóa Hải Cảnh!
Nhưng mà sự chấn kinh của mọi người còn chưa tiêu tán đi, bỗng nhiên một tiếng hét thảm truyền đến. Đám người theo tiếng nhìn lại, đã thấy ngực Tô Vũ Bách bị đâm xuyên từ phía sau về đằng trước thành một cái lỗ lớn, máu chảy ồ ạt!
Thần thái trong mắt Tô Vũ Bách cấp tốc biến mất, đến chết vẫn không tin nổi mọi chuyện phát sinh trước mắt.
Hắn lại có thể bị giết dưới sự bảo vệ của cường giả Hóa Hải Cảnh!
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn về phía sau lưng Tô Vũ Bách, thì thấy Diệp Viễn kiêu ngạo đứng thẳng ở nơi đó.
Diêu Thiên bỗng nhiên biến sắc, nhẹ nhàng một chưởng đánh xuống "Diệp Viễn", Diệp Viễn không chống cự chút nào liền bị diệt.
"Thân ngoại hóa thân! Ta thực sự đã coi thường ngươi rồi!" Diêu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất