Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 232: Tán tài.

Chương 232: Tán tài.
"Mạc sư huynh, huynh mau nghĩ biện pháp đi! Đến bây giờ thiếu gia còn chưa có trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Lục Nhi vội la lên.
"Đúng vậy đấy, Mạc sư huynh, trong số chúng ta chỉ có huynh có thể giúp đỡ Diệp Viễn. Nếu không huynh đi hỏi thăm một chút, xem bọn họ có làm gì Diệp Viễn hay không?" Nam Phong Nhược Tình cũng nói.
Mấy người gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, càng không ngừng vây quanh Mạc Vân Thiên.
Mà Mạc Vân Thiên cũng là một mặt bất đắc dĩ: "Không phải ta không muốn giúp Diệp sư đệ, thật sự là ta không thể làm gì được! Tam đường hội thẩm nhất định phải là cấp bậc trưởng lão trở lên mới có thể tham gia, hơn nữa nghiêm ngặt giữ bí mật, căn bản cũng không thể nào thăm dò tin tức."
"Vậy... Vậy chúng ta ở chỗ này làm gì bây giờ? Dù sao cũng phải làm chút gì chứ?" Nam Phong Chỉ Nhu cũng lên tiếng nói.
Mạc Vân Thiên lắc đầu: "Chuyện chúng ta có thể làm bây giờ, chỉ là tin tưởng vào sư tôn. Có sư tôn ở đó, nhất định sẽ không để cho Diệp Viễn thua thiệt. Hơn nữa thiên phú của Diệp Viễn rõ như ban ngày, tin tưởng tông chủ sẽ không làm loại chuyện tự đoạn tiền đồ của tông môn."
Một đám người thương lượng nửa ngày, cũng không tìm ra được cách nào khác.
Cuối cùng Lục Nhi không ngồi yên được nữa: "Không được, muội phải đi tìm thiếu gia!"
Nói xong, nàng liền mở cửa xông ra.
Vừa ra khỏi cửa, lại vừa hay nhìn thấy Diệp Viễn thản nhiên tiến vào tiểu viện.
Thiếu gia hoàn toàn không chút tổn hại nào!
Lục Nhi nhìn thấy Diệp Viễn không có chuyện gì, một tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Thiếu gia, bọn họ không có làm gì thiếu gia chứ?" Lục Nhi vẫn còn có chút lo lắng mà hỏi thăm.
"Dù sao thiếu gia của ngươi cũng là Thần Vương chuyển thế, bọn hắn có thể làm gì thiếu gia của ngươi đây?" Diệp Viễn nửa thật nửa giả nói đùa một câu, dù sao cũng sẽ không có người tin tưởng.
"Không khoác lác ngươi sẽ chết hả! Ngươi có biết hay không, vừa rồi Lục Nhi lo lắng cho ngươi như thế nào?" Nam Phong Chỉ Nhu cũng đi theo ra ngoài, tức giận nói.
"Ta đây không phải còn tốt sao? Ha ha, đa tạ mọi người quan tâm. Nếu tất cả mọi người đều ở đây, vậy thì thật tốt quá. Miễn cho ta đi qua tìm từng người một." Diệp Viễn cười nói.
"Hử? Ngươi mới từ tam đường hội thẩm ra, tìm chúng ta có chuyện gì?" Long Đường có chút không hiểu hỏi.
"Đi vào rồi nói."
Mấy người vào phòng ngồi xuống.
"Mạc sư huynh, Nam Phong sư tỷ, Long sư đệ, ba người các ngươi lấy lệnh bài thân phận ra, ta có một phần đại lễ muốn tặng cho các ngươi." Diệp Viễn trực tiếp nói.
"Ừm? Đại lễ? Chẳng lẽ..." Mấy người đều là người có tâm tư tinh tế, nghe Diệp Viễn nói muốn lệnh bài thân phận, tự nhiên đoán ra được Diệp Viễn muốn làm gì.
Có điều chính là bởi vì như vậy, bọn hắn càng thêm nghi ngờ.
Diệp Viễn không phải bị áp đi tham gia tam đường hội thẩm sao, làm sao còn có thể mang theo điểm tích lũy trở về?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, ba người vẫn theo lời Diệp Viễn lấy lệnh bài thân phận ra.
Diệp Viễn cũng lấy ra lệnh bài thân phận của mình, dùng lực dời đi một chút điểm tích lũy.
Hắn cần nhiều điểm tích lũy như vậy, vốn là định để cho Giang Vân Hạc đổi lấy nửa bộ sau của « Tử Ương Hồn Quyết ».
Nhưng bây giờ còn thiếu một mảng lớn điểm tích lũy, tất nhiên Diệp Viễn phải nghĩ đến những biện pháp khác để kiếm lấy điểm tích lũy rồi.
Hắn biết đệ tử mới vừa vào tông môn bước đi liên tục khó khăn, cho nên cũng sẽ không keo kiệt, đem phân một chút điểm tích lũy cho mấy người Nam Phong Nhược Tình.
Dù sao cũng còn phải kiếm thêm hai mươi vạn điểm tích lũy, hắn cũng không quan tâm chút điểm này.
"Một... Một vạn điểm tích lũy? Diệp Viễn, ngươi lấy ở đâu ra nhiều điểm tích lũy như vậy?" Nam Phong Nhược Tình đem thần thức chìm vào lệnh bài, không khỏi giật cả mình.
"Ta cũng là một vạn điểm tích lũy!" Long Đường nói.
"Diệp sư đệ, đây... Đây có phải là quá nhiều rồi hay không? Bây giờ ngươi mới nhập môn, chỗ cần dùng điểm tích lũy còn có rất nhiều. Mặc dù không biết điểm tích lũy của ngươi làm sao mà có, nhưng cứ cho chúng ta như vậy, chính ngươi đủ dùng sao?" Mạc Vân Thiên chần chờ nói.
Diệp Viễn cười nói: "Mạc sư huynh yên tâm, điểm tích lũy ta còn nhiều, rất nhiều, mọi người dùng hết rồi lại tới tìm ta lấy. Hiện tại chính là thời kỳ mấu chốt của Mạc sư huynh, nghĩ đến rất nhiều chỗ cần dùng điểm tích lũy, một chút điểm này coi như là tâm ý của sư đệ."
Mạc Vân Thiên hiện là Ngưng Tinh tầng sáu, sắp đột phá Ngưng Tinh tầng bảy, tiến lên Ngưng Tinh Cảnh hậu kỳ, tự nhiên là tốn hao không ít.
Đương nhiên, không phải bởi vì Mạc Vân Thiên tốn hao nhiều nên Diệp Viễn cho hắn nhiều điểm tích lũy như vậy, mà là bởi vì hắn có ân cứu mạng đối với Diệp Viễn.
"Thế nhưng... chỗ này cũng quá nhiều đi!" Mạc Vân Thiên có chút xấu hổ.
"Mạc sư huynh, Diệp Viễn cho huynh bao nhiêu điểm tích lũy?" Nam Phong Chỉ Nhu chính là đứa bé hiếu kỳ, không nhịn được hỏi.
"Ách, năm vạn điểm tích lũy!"
"Hít... Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Diệp Viễn không phải ngươi đi tam đường hội thẩm sao, làm sao đến khi trở về lại có nhiều điểm tích lũy như vậy?" Nam Phong Chỉ Nhu hít vào một ngụm khí lạnh.
Diệp Viễn cười cười, đem chuyện hôm nay nói qua cho mấy người này một lần, mấy người nghe xong lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
Một trăm hai mươi vạn điểm tích lũy đấy!
Mạc Vân Thiên ở U Vân tông mười năm, tổng cộng lại cũng không có nhiều điểm tích lũy như vậy đâu!
Thế nhưng Diệp Viễn đạt được số điểm này, chỉ dùng tới sáu ngày.
Mạc Vân Thiên cười khổ nói: "Không ngờ thiên phú đan đạo của Diệp sư đệ, cũng không kém cỏi chút nào so với thiên phú về võ đạo! Có điều, lần này ngươi đã đắc tội lớn với u Dương gia rồi!"
"Không quan trọng. Coi như ta không đắc tội bọn hắn, bọn hắn cũng tới đắc tội ta. Nếu như bọn hắn lại dám tới tìm ta gây chuyện phiền phức, ta không ngại thu điểm tích lũy nhiều một chút." Diệp Viễn tràn đầy tự tin nói.
Đúng lúc này, một tờ phù lục bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Mạc Vân Thiên, đồng thời bắt đầu cháy rừng rực, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Một tia nguyên lực như có như không chui vào trong tai Mạc Vân Thiên.
"Là sư phụ gửi Truyền m Phù tới, người lệnh cho ta mang theo Diệp sư đệ cùng đi yết kiến." Mạc Vân Thiên nói.
"Tiêu đường chủ sao, ta cùng đi với huynh." Diệp Viễn nói.
Tiêu Kiếm này, Diệp Viễn tự nhiên là cũng phải đi gặp một chút.
...
Lần nữa nhìn thấy Diệp Viễn, Tiêu Kiếm cũng là thổn thức không thôi.
Hắn vốn chỉ nghĩ ở trên tam đường hội thẩm dựa vào lí lẽ biện luận, giúp Diệp Viễn giải vây.
Không ngờ hắn không giúp đỡ được gì, mà chính Diệp Viễn lại tự mình đứng lên, cuối cùng đem Diêu Thiên đánh đến không chừa mảnh giáp.
Mặc dù thời gian trôi qua không lâu, nhưng chuyện Diêu Thiên phải cho Diệp Viễn một trăm hai mươi vạn điểm tích lũy, đã lưu truyền ở trong cao tầng tông môn rồi.
Một mình Diêu Thiên tự nhiên là không có nhiều điểm tích lũy như vậy, hắn phải tìm những người khác mượn điểm tích lũy, cho nên việc này là giấu không được rồi.
Người đầu tiên Diêu Thiên tìm đến chính là u Dương Minh, thế nhưng là điểm tích lũy trong tay u Dương Minh còn ít hơn so với Diêu Thiên, hơn nữa tất nhiên u Dương Minh không thể nào đem tất cả điểm tích lũy của mình cho hắn mượn.
Diêu Thiên lại đành phải tìm mấy vị trưởng lão có quan hệ không tệ, cuối cùng miễn cưỡng mới góp đủ một trăm hai mươi vạn điểm tích lũy, mới chuyển cho Diệp Viễn.
Một vụ cá cược đổi lấy một trăm hai mươi vạn điểm tích lũy, Diệp Viễn ở trong lịch sử của U Vân tông, tuyệt hậu hay không thì không dám nói, nhưng tuyệt đối là chưa từng có!
Đương nhiên, loại đổ ước này thoạt nhìn đơn giản, nhưng không có thực lực nghịch thiên thì nghĩ cũng đừng nghĩ!
Phải biết là, Diệp Viễn đã giải quyết câu đố không ai giải được ở Vô Biên giới mấy ngàn năm qua!
Trước đó, thật đúng là Tiêu Kiếm không biết thiên phú đan đạo của Diệp Viễn lại nghịch thiên như thế! Như vậy trong tay hắn có Chân Thăng Linh Đan, cũng không còn có gì kỳ quái nữa rồi.
"Diệp Viễn..." Tiêu Kiếm nhìn Diệp Viễn, muốn nói lại thôi.
Diệp Viễn mỉm cười, từ trong nhẫn chứa đồ lấy Thương Hoa Kiếm ra, đưa cho Tiêu Kiếm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất