Chương 252: Mài đao xoèn xoẹt.
Linh Phong Đan là một loại đan dược thực chiến, tính áp dụng cực kỳ rộng.
Sau khi phục dụng Linh Phong Đan, võ giả có thể điều động nguyên lực càng nhanh hơn. Cùng phát ra một chiêu thức, võ giả phục dụng Linh Phong Đan có thể tiết kiệm được một nửa thời gian!
Đến dạng cảnh giới như Hóa Hải Cảnh rồi, tiết kiệm một nửa thời gian phát chiêu, mang ý nghĩa chiếm cứ chủ động tuyệt đối!
Chiêu thức của ngươi đã phát ra ngoài rồi, người khác còn đang tụ lực, dạng ưu thế này, có người võ giả nào không muốn?
Nếu như võ giả Hóa Hải Cảnh của U Vân tông mang theo loại đan dược này tùy thân, hiển nhiên sức chiến đấu sẽ tăng vọt!
Chính vì vậy, Thiệu Doãn mới hao tốn tinh lực lớn như thế trên loại đan dược này.
Nhưng một loại đan dược chuẩn cấp bốn, quả thực luyện chế không hề dễ dàng như vậy.
Hắn luyện chế ra thứ phẩm, chẳng những dược hiệu không rõ ràng mà tác dụng phụ còn cực lớn. Loại đan dược đó, hiển nhiên không cách nào dùng cho thực chiến.
Bây giờ giải quyết được vấn đề khó khăn này, Thiệu Doãn cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, hắn quyết định phải cảm tạ Diệp Viễn thật tốt một phen!
Về chuyện tìm Diệp Viễn tỷ thí, đã sớm bị hắn ném lên chín tầng mây rồi.
Sau khi xuất quan, Thiệu Doãn đi thẳng đến viện lạc số bảy mươi hai ở Địa Tự Doanh, lại vừa vặn đụng phải Diệp Viễn đi ra ngoài với một người trẻ tuổi.
"Hử? Diệp Viễn, Quách Bân, các ngươi đây là muốn đi nơi nào?" Thiệu Doãn mặt mũi tràn đầy tươi cười nói.
Vẻ mặt Diệp Viễn mờ mịt, căn bản hắn cũng không nhận ra người này, chỉ nhớ hình như Thiệu Doãn là một vị trưởng lão Đan đường. Còn tên gọi là gì, hắn cũng không nhớ nổi.
Quách Bân nhìn thấy Thiệu Doãn thì mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, lập tức vội vàng tiến lên thi lễ nói: "Đệ tử Quách Bân bái kiến Thiệu sư thúc, bẩm sư thúc, tông chủ bảo ta gọi Diệp Viễn đến tra hỏi. Thiệu sư thúc đây là xuất quan rồi sao?"
"Hử? Tra hỏi? Xảy ra chuyện gì ư?" Thiệu Doãn sầm mặt lại hỏi.
Quách Bân do dự một chút, vẫn nói sơ qua mọi chuyện một chút. Nói đến, Thiệu Doãn vẫn là người đầu tiên bị Diệp Viễn làm cho bế quan.
Nhưng mà Thiệu Doãn nghe xong lại giận tím mặt: "Nói hươu nói vượn! Yêu nhân cái gì, Diệp Viễn hắn là đại công thần của U Vân tông! Ta đây không phải còn đang rất tốt sao, làm sao lại trúng tà rồi? Là kẻ não tàn nào ăn nói hàm hồ, đây là đang rủa bản trưởng lão sao? Đi, ta cùng các ngươi cùng đi gặp tông chủ!"
Hắn lại quay sang Diệp Viễn nói: "Diệp Viễn, ta là Thiệu Doãn, chính là trưởng lão đứng thứ năm Đan đường. May mắn mà có ngươi, ta mới có thể luyện chế thành công Linh Phong Đan!"
Diệp Viễn nghe xong, lập tức biết đối phương là ai.
Mấy cái nhiệm vụ cấp tám kia, đối Diệp Viễn tới nói tự nhiên vô cùng đơn giản, thế là chuẩn bị tầm mười phần ngọc giản.
Ai tới, Lục Nhi hỏi rõ ràng danh tính, trực tiếp giao ngọc giản cho hắn.
Cũng chính là dưới tình huống như vậy, sau khi tám vị trưởng lão này tuyên bố bế quan, rốt cuộc không ai tới quấy rầy hắn nữa rồi.
Thấy Thiệu Doãn cảm tạ, Diệp Viễn cười nói: "Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."
"Ai, đối với ngươi mà nói là tiện tay mà thôi, nhưng đối với tông môn mà nói, là một chuyện đại sự! Vốn dĩ Thái Thượng trưởng lão để ngươi tới làm trưởng lão trên danh nghĩa này, nói thật lão Thiệu ta không phục, nhưng hiện tại ta đã tâm phục khẩu phục rồi! Đi, ta giúp ngươi đi giải thích với tông chủ!"
Nói xong, Thiệu Doãn lôi kéo Diệp Viễn rời đi.
Quách Bân ở một bên lại là khiếp sợ tột đỉnh!
Trưởng lão trên danh nghĩa? Đây là tình huống như thế nào?
Một tên đệ tử hạch tâm Linh Dịch Cảnh, lại là trưởng lão trên danh nghĩa của Đan đường?
Vừa rồi lúc hắn tìm đến Diệp Viễn, thái độ có chút vênh mặt hất hàm sai khiến, còn may là Diệp Viễn tương đối phối hợp, bằng không có khả năng hắn còn muốn động thủ.
Ngẫm lại mình suýt chút nữa động thủ với một vị trưởng lão Đan đường, Quách Bân không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Phạm thượng, loại tội danh này cũng không phải hắn có thể gánh chịu nổi!
Địa vị của Quách Bân ở tông môn còn cao hơn so với Mạc Vân Thiên và Tân Liệt, bởi vì hắn là đệ tử thân truyền của tông chủ Lạc Thanh Phong.
Mặc dù có tầng thân phận này, nhưng nếu như Diệp Viễn có chủ tâm truy cứu, hắn cũng chịu không nổi!
Hơn nữa mới vừa rồi Thiệu Doãn còn nói, Diệp Viễn làm trưởng lão trên danh nghĩa, là do Thái Thượng trưởng lão tự mình phong, Thái Thượng trưởng lão thế nhưng là sư thúc của Lạc Thanh Phong đấy!
Vừa đi hai bước, Thiệu Doãn chợt nhớ tới cái gì, quay người nói với Quách Bân: "Lời vừa rồi ngươi nghe được là được rồi, không cho phép nói lung tung khắp nơi, có nghe hay không?"
Quách Bân máy móc gật đầu, có chút mất hồn mất vía, cũng không biết là có nghe được rồi thật hay không.
...
Lạc Thanh Phong và u Dương Vũ nhìn thấy Thiệu Doãn và Diệp Viễn cùng nhau đến đây, thì vô cùng ngạc nhiên.
"Thiệu Doãn, sao ngươi lại tới đây?" u Dương Vũ kinh ngạc nói.
Thiệu Doãn thi lễ với hai người rồi nói thẳng: "Tông chủ, đường chủ, các ngươi đều lầm rồi, Diệp Viễn không hề thi triển yêu pháp gì với chúng ta, mà còn lập lên công lao hiển hách cho tông môn nữa! Nếu trừng phạt Diệp Viễn, chẳng phải là để cho các đệ tử và trưởng lão khác lạnh tâm?"
"Công lao hiển hách? Đây là ý gì?" Lạc Thanh Phong nghi ngờ nói.
Thiệu Doãn đem chuyện đã trải qua nói một lần, nghe xong hai người trợn mắt há hốc mồm.
Làm sao bọn hắn cũng nghĩ không thông, tuổi Diệp Viễn còn nhỏ như thế, vì cái gì mà trình độ đan đạo lại cao như vậy? Chẳng lẽ hắn bắt đầu học tập thuật luyện dược từ trong bụng mẹ sao?
"Nếu như ta đoán không lầm, các trưởng lão khác hẳn là cũng giống như ta, Diệp Viễn giúp bọn hắn giải quyết vấn đề bối rối nhiều năm. Nói cách khác, thực lực đan đạo của U Vân tông chúng ta sẽ tiến thêm một bước dài! Các ngươi nói xem, có phải Diệp Viễn lập lên công lao hiển hách rồi hay không?" Thiệu Doãn trở nên kích động nói.
Lạc Thanh Phong và u Dương Vũ liếc nhau một cái, đều thấy được chấn kinh trong mắt đối phương.
"Diệp Viễn, ngươi làm chuyện lớn như vậy, làm sao không nói sớm một chút? Chúng ta suýt chút nữa oan uổng ngươi rồi!" Lạc Thanh Phong nhìn nhìn Diệp Viễn cảm khái.
Diệp Viễn cười nói: "Thật ra là ngày đó Thái Thượng trưởng lão cố ý kích các vị trưởng lão tới gây phiền phức cho ta, đệ tử đoán được dụng ý của Thái Thượng trưởng lão, cho nên sớm làm chuẩn bị. Những ngày này đệ tử tránh không gặp, cũng không phải là đệ tử muốn sĩ diện trước mặt tất cả trưởng lão, mà thật sự là đang bế quan tu luyện. Thi đấu trong tông môn đã sắp bắt đầu, đệ tử lại vừa mới đột phá cảnh giới không lâu, cần củng cố cảnh giới một chút."
Còn hai ba ngày nữa, thi đấu trong tông môn sẽ bắt đầu rồi, Diệp Viễn cũng vô cùng kích động và mong chờ cuộc tỷ thí này.
Sở dĩ hắn gia nhập tông môn, chính là vì muốn giao lưu luận võ với đủ loại thiên tài, như thế mới có thể tăng thực lực lên càng nhanh!
Mặc dù Diệp Viễn đã từng là cường giả cảnh giới Thần Vương, nhưng căn cơ võ đạo của hắn quá kém, trên cơ bản không có chút kinh nghiệm thực chiến nào.
Mà đám thiên tài trong tông môn bọn họ, mặc dù tầm mắt không cao bằng Diệp Viễn, nhưng bọn hắn có thể được xưng là thiên tài ở tông môn, tự nhiên có sở trường của chính bọn hắn.
Tỷ thí như vậy, đối với Diệp Viễn mà nói cũng là một cơ hội tôi luyện bản thân vô cùng tốt, làm sao hắn lại buông tha cho?
Muốn đối phó với Cơ Thương Lan, Diệp Viễn nhất định phải trải qua vô số chém giết thảm liệt, nếu hắn không trải qua ma luyện, làm sao có thể thích ứng với chiến đấu trong tương lai?
Mấy ngày nay thông qua một chút đan dược và tu luyện, Diệp Viễn đã triệt để củng cố cảnh giới xuống tới.
Hắn mài đao xoèn xoẹt, chính là vì ứng đối với thi đấu sắp tới.
Lạc Thanh Phong nghe xong giật mình nói: "Thì ra là như vậy! Lại là chúng ta trách lầm ngươi rồi! Đúng như Thiệu trưởng lão nói, ngươi lập lên công lao hiển hách cho tông môn, tông môn tự nhiên cũng sẽ không keo kiệt. Bằng vào năng lực của ngươi, đan dược cấp hai có lẽ cũng là chướng mắt. Như vậy đi, tông môn ban thưởng cho ngươi một món Linh khí, một môn võ kỹ và hai loại dược liệu, ngươi tự mình đi chọn. Những điểm tích lũy của nhiệm vụ cấp tám này, cũng sẽ ban thưởng đủ cho ngươi, thế nào?"
Đối với loại chuyện tốt này, Diệp Viễn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, thế nên gật đầu đáp ứng.
Hai ngày sau đó, Diệp Viễn tiếp tục làm chuẩn bị cho thi đấu tông môn, mà các trưởng lão bế quan lúc trước cũng nhao nhao xuất quan!
Sau khi bọn hắn xuất quan, tự nhiên cũng nghe nói các loại lưu ngôn phỉ ngữ, đều tìm đến Lạc Thanh Phong giải thích cho Diệp Viễn, Lạc Thanh Phong phí hết một phen công phu mới giải thích rõ ràng.
Hai ngày về sau, tông môn thi đấu sắp bắt đầu, mà Diệp Viễn lại nghênh đón một vị khách nhân...