Chương 470: Cử tông dời bắc.
Tám đại tông môn ở nam vực, giờ chỉ còn lại Tử Thần Tông và U Vân Tông.
U Vân Tông có thể lưu lại một đường, ra sức bảo vệ tông môn không bị diệt, có thể nói là một kỳ tích.
Diệp Viễn vì tông môn mà làm nhiều việc như vậy, tông môn lại dường như chẳng có gì có thể báo đáp hắn, không thể không nói đây là một việc hết sức khó xử.
Cho nên đám người Thiên Phong và Lạc Thanh Phong đã cùng nhau thương lượng, cuối cùng là quyết định đến hành một đại lễ với Diệp Viễn, đại diện cho tông môn biểu thị cảm tạ với hắn.
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Thái Thượng trưởng lão, người thế này là làm khó Diệp Viễn rồi, ta chỉ là một đệ tử của U Vân Tông, từ khi nhập môn đến nay nhận được sự chăm sóc của trưởng bối và các vị sư huynh đệ, tông môn có nạn sao đệ tử có thể khoanh tay đứng nhìn? Chuyện này đến đây là kết thúc, xin Thái Thượng trưởng lão đừng nhắc đến việc này nữa!”
Càng nói về sau, ngữ khí của Diệp Viễn càng nặng hơn một chút, lộ ra hơi chút không vui.
Mấy người Thiên Phong thấy vậy thì trong lòng đều run lên.
Uy lực tản phát ra trên người Diệp Viễn, đúng là khiến cho bọn hắn có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Lúc này Thiên Phong mới đột nhiên phát hiện, người thiếu niên trước mắt này, bất tri bất giác đã trở thành một cây đại thụ che trời, có thể vì tông môn che mưa chắn gió rồi.
Trước đây, Diệp Viễn trong mắt bọn họ chỉ là một đệ tử hậu bối có thiên phú cực cao, tiền đồ rộng lớn, nhưng thực lực lại hơi kém một chút.
Nhưng mà hôm nay lần nữa nhìn thấy Diệp Viễn, Thiên Phong và Lạc Thanh Phong kinh ngạc phát hiện, khí thế trên người Diệp Viễn lại đã không còn kém bọn họ bao nhiêu nữa rồi.
Đặc biệt là Tiêu Kiếm và Lăng Phá Thiên, cảm xúc của hai người bọn họ là sâu sắc nhất.
Bởi vì một khắc vừa rồi, bọn hắn lại có một loại cảm giác tim đập hồi hộp.
Điều này khiến cho bọn họ ý thức được, rất có khả năng bản thân đã không còn là đối thủ của Diệp Viễn nữa!
Hồi tưởng lại lúc Diệp Viễn mới nhập môn, hai người bọn họ thực sự là có cảm giác như đang nằm mơ.
“Được được, ta không nhắc nữa là được! Diệp Viễn, theo ngươi thấy thì chúng ta nên làm thế nào để đối phó với sự xâm lấn của Cuồng Phong giới?”
Thiên Phong cũng ý thức được sự lúng túng khó xử nên vội chuyển hướng chủ đề.
Diệp Viễn không lập tức trả lời, mà lại mời bọn họ tiến vào mật thất rồi mới nói ra những lời khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Nam vực là không thể giữ được nữa, thừa dịp thông đạo hai giới vẫn còn chưa hoàn toàn khai thông, chúng ta nên cử tông dời bắc.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Cử tông dời bắc? Nhưng mà…” Tiêu Kiếm bị lời của Diệp Viễn dọa cho giật nảy mình.
U Vân Tông liên tiếp đánh lui đại quân của Tử Thần Tông ba lần, không dễ dàng gì mới giữ được một mảnh tịnh thổ, vậy mà bây giờ lại nói là muốn vứt bỏ nó!
Mặc dù lý tưởng của đám người Tiêu Kiếm vẫn luôn là muốn trở lại bắc vực, nhưng dù sao thì bọn họ cũng sinh trưởng ở nam vực đã lâu, đột ngột nghe được tin tức này làm cho bọn họ cảm thấy có chút không thích ứng được.
“Tiêu đường chủ, đừng quá kinh ngạc, nghe Diệp Viễn nói hết đã.” Lạc Thanh Phong ngược lại lại chấn định hơn rất nhiều, lên tiếng khiển trách Tiêu Kiếm.
Diệp Viễn cười nói: “U Vân Tông đã là một hòn đảo cô độc, một khi có cường giả Thần Du Cảnh xuất hiện, U Vân Tông sẽ lập tức trở thành nơi đầu sóng ngọn gió. Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận chỉ là đại trận chuẩn cấp năm, không thể chống đỡ được công kích của cường giả Thần Du Cảnh.”
“Nhưng mà… nếu đã như vậy, vì sao Diệp Viễn ngươi lại không dời bắc từ sớm mà lại kiên trì phòng thủ ở đây?” Lạc Thanh Phong lên tiếng hỏi.
“E là những đại năng bắc vực đó cũng không biết lai lịch của Tử Thần Tông, cho rằng đại biến ở nam vực cũng chỉ là chuyện nội bộ của Vô Biên giới. Cuồng Phong giới vẫn luôn phong tỏa tin tức, mục đích cũng là ở đây. Hiện tại bây giờ dù bắc vực có chuẩn bị thì cũng đã muộn rồi, nếu như Tử Thần Tông nhất thống nam vực, đánh được căn cơ cho sự xâm lấn của Cuồng Phong giới thì bắc vực sẽ trở tay không kịp. Đến lúc đó, Cuồng Phong giới lấy nam vực làm bàn đạp, e là Vô Biên giới ngay cả sức để đánh một trận cũng không có. Huống hồ… Thái Thượng trưởng lão và Lạc tông chủ các ngài vẫn còn nằm trong tay Tử Thần Tông, đệ tử làm sao có thể tùy tiện dời bắc?” Diệp Viễn lên tiếng giải thích.
Cố thổ khó rời, hơn nữa mấy người Thiên Phong bọn họ vẫn chưa có một ai nhận thức hết được sự cường đại của Cuồng Phong giới.
Nghe những lời này của Diệp Viễn, bọn họ vẫn có chút chần chừ nói: “Không phải ngươi đã phái Mai Trăn đi bắc vực rồi sao? Bọn họ nhận được tin tức, hẳn là sẽ lập tức phản pháo lại? Vô Biên giới ta tài nguyên phong phú, luận về thực lực chắc sẽ không thua võ giả Cuồng Phong giới đâu?”
Diệp Viễn lắc đầu trả lời: “Mặc dù tài nguyên của Cuồng Phong giới thiếu thốn, nhưng chiến lực của võ giả lại vô cùng mạnh! Cùng một cảnh giới, võ giả của Vô Biên Giới chưa chắc đã là địch thủ của bọn họ…”
Diệp Viễn kể lại những điều quan trọng, những chuyện mắt thấy tai nghe ở Cuồng Phong giới cho mấy người Thiên Phong nghe, bao gồm chuyện năm đó Đại Diễn Chân Tông hi sinh sáu vị cao thủ Hoàng cấp để bố trí Lục Cực Phong Ấn Đại Trận.
Nghe xong, sắc mặt đám người Thiên Phong cũng trở nên ngưng trọng.
Hơn nữa nói đến cùng, vấn đề khó giải quyết nhất của Cuồng Phong giới vẫn là Phong Hoàng Triệu Thiên Dận!
“Thật ra đệ tử cũng không có bao nhiêu tự tin đối với việc Mai trưởng lão có thể thuyết phục những đại lão ở bắc vực kia hay không. Cho nên muốn trông cậy bọn họ có thể đánh bật Tử Thần Tông nhổ cỏ tận gốc, căn bản là không có khả năng. Bây giờ cục diện tốt nhất chỉ có thể là võ giả hai giới giằng co với nhau qua Rừng Sâu Vô Biên mà thôi.” Diệp Viễn nói.
Lúc này đám người Thiên Phong mới ý thức được tình thế nguy cấp, bọn họ trao đổi ánh mắt một chút, Thiên Phong nói: “Thôi được, Diệp Viễn, tất cả chúng ta đều nghe theo ngươi!”
Diệp Viễn cũng không khước từ, gật đầu nói “Được, theo đệ tử đoán chừng, thông đạo giữa hai giới lhai thông cũng là việc nửa tháng nay rồi, chúng ta vẫn là nên sớm chuẩn bị cho thỏa đáng. Tiêu đường chủ, trước tiên mấy ngày này người hãy mang một nhóm người xuất phát, đánh một tiền trạm cho tông môn rút lui. Bắc vực đều là vùng đất có chủ, e là con đường dời tông của chúng ta sẽ có không ít xung đột. Tiêu đường chủ, sau khi người đi, cũng không cần chọn những nơi nguyên lực dồi dào, việc cấp bách là tìm được một nơi dừng chân. Còn nữa, cần phái một số người đi tìm nhóm người trước đây nữa.”
Đối với việc ngữ khí mang theo mệnh lệnh của Diệp Viễn, mấy người cũng không nói thêm gì.
Diệp Viễn bây giờ, có tư cách này.
Điều quan trọng nhất là, bọn họ biết Diệp Viễn sẽ không hại U Vân Tông.
Tiêu Kiếm gật đầu đáp: “Được, bây giờ ta lập tức đi chọn một nhóm đệ tử, hai ngày này sẽ cố gắng nhanh chóng xuất phát.”
Diệp Viễn lại nói với Lạc Thanh Phong: “Những việc còn lại, đành làm phiền Lạc tông chủ rồi.”
Lạc Thanh Phong gật đầu nói: “Được, ta lập tức đi sắp xếp.”
Đám người đang định rời đi thì một tên đệ tử vẻ mặt hưng phấn tiến đến bẩm báo: “Thái Thượng trưởng lão, tông chủ, Diệp sư huynh, bắc vực phái người tới rồi!”
Mấy người Thiên Phong hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: “Ồ? Người tới là ai? Mau dẫn chúng ta đi gặp!”
Ngược lại, ánh mắt Diệp Viễn lại bình tĩnh, dường như cũng không thích chuyện này lắm.
Đối với Diệp Viễn mà nói, hắn cũng không đem hi vọng gửi gắm vào những tông môn bắc vực đó.
Trong thế giới của võ giả, dựa vào người khác chính là vô dụng. Chỉ có thực lực của bản thân cường đại, thì mới có thể bảo tồn chính mình.
Có điều bắc vực phản ứng nhanh như vậy, ngược lại xác thực là vượt ngoài dự liệu của Diệp Viễn.
“Khoan đã!” Đám người Thiên Phong đang định vội vã đi, lại bị Diệp Viễn gọi lại.
“Diệp Viễn, sao vậy? Bắc vực phái người đến, chúng ta thất lễ e rằng không hay lắm?” Lạc Thanh Phong nói.
Diệp Viễn cũng không trả lời, mà hỏi người đệ tử kia: “Mai trưởng lão có về cùng với bọn họ không?”
Tên đệ tử kia sững sờ, lắc đầu trả lời: “Không, không thấy Mai trưởng lão. Người đến tổng cộng có ba người, nói là đệ tử của Vạn Kiếm Tông ở bắc vực!”
Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người bao gồm cả Thiên Vũ đều biến sắc mặt.