Chương 471: Sứ giả kiêu ngạo.
Lần này, đến phiên Diệp Viễn sững sờ.
“Thái Thượng trưởng lão, Vạn Kiếm Tông này…”
Sắc mặt của Thiên Phong vô cùng khó coi, có điều vẫn trả lời: “Kẻ gạt U Vân Tông chúng ta ra khỏi bắc vực năm đó chính là Vạn Kiếm Tông!”
Diệp Viễn nghe vậy cau mày nói: “Nếu người đến là Vạn Kiếm Tông, Mai trưởng lão… Đều trách đệ tử, chỉ nghĩ đến việc báo tin cho bắc vực, lại không nghĩ đến xảy ra sự việc như thế này.”
Mai Trăn và Diệp Viễn một đường đồng cam cộng khổ, nếu như Mai Trăn thật sự đã xảy ra chuyện gì thì chắc chắn là Diệp Viễn sẽ không tha cho Vạn Kiếm Tông này.
“Sao có thể trách ngươi được? Chuyện này cũng chỉ có ta và năm người đám Thanh Phong biết, ngay cả Mai Trăn cũng không hề biết. Ài, hi vọng đây chỉ là trùng hợp, sự việc đã qua nhiều năm như vậy rồi, có lẽ nói không chừng Vạn Kiếm Tông cũng đã lãng quên chuyện này. Dù sao bây giờ chúng ta cũng không hề có chút uy hiếp nào đối với bọn họ.” Thiên Phong thở dài.
“Đi, chúng ta đi gặp mấy người này.” Diệp Viễn nói.
…
Một đoàn người tiến vào chủ điện, vừa vào cửa thì mặt đột nhiên biến sắc.
Mấy tên đệ tử U Vân Tông nằm dưới đất không ngừng kêu rên, ba tên trẻ tuổi lại ngồi ở ba vị trí cao nhất giữa trung tâm đại điện.
“Ba người các ngươi… hỗn xược!”
Tiêu Kiếm là người thẳng tính, nhìn thấy tình huống như vậy thì không nhịn được, trực tiếp vung kiếm đâm tới tên ngồi giữa trong ba người trẻ tuổi kia.
Tên trẻ tuổi bên phải lại bĩu môi cười lạnh nói “Tử Vũ Thanh Phong sao? Ta cũng biết!”
Nói rồi hắn nhún người nhảy lên, lại sử dụng chiêu thức giống hệt với chiêu thức của Tiêu Kiếm!
“Tiêu Kiếm cẩn thận!” Lạc Thanh Phong giật nảy cả mình, vội vàng hô lên nhưng mà đã muộn, công kích của hai người rất nhanh đã đụng vào nhau.
Tên trẻ tuổi kia là võ giả Hóa Hải Cảnh tầng bảy, lúc này Tiêu Kiếm đã là võ giả nửa bước Hồn Hải Cảnh rồi, vậy mà công kích của tên trẻ tuổi kia lại phát sau mà đến trước, tốc độ còn nhanh hơn một chút so với Tiêu Kiếm!
“Keng!”
Thanh âm kim loại va vào nhau truyền tới, Tiêu Kiếm lại phát ra một tiếng kêu rên, bị đánh bay ra ngoài.
Đám người Thiên Phong chứng kiến mà giật mình, Lạc Thanh Phong lập tức tiến lên đón lấy Tiêu Kiếm.
Cùng một chiêu thức mà võ giả nửa bước Hồn Hải Cảnh như Tiêu Kiếm lại bị thương chỉ với một chiêu trước võ giả Hóa Hải Cảnh tầng bảy!
Hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc, vậy mà tên trẻ tuổi này… thật quá mạnh rồi!
“Ngươi! Làm sao ngươi lại biết được Tử Vũ Thanh Phong!” Lạc Thanh Phong trầm giọng nói.
Tử Vũ Thanh Phong là chiêu thức rất mạnh của Hóa Hải Cảnh trung kỳ trong Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, vậy mà tên trẻ tuổi trước mắt này lại luyện được còn tốt hơn so với Tiêu Kiếm, không thể không nói đây chính là một loại châm biếm vô cùng lớn!
Tên trẻ tuổi nghe vậy cười nhạt nói: “Ngươi hẳn là tông chủ U Vân Tông? Để ta tự giới thiệu một chút, ta là Lý Tuấn Kiệt đệ tử Vạn Kiếm Tông, hai người này là sư huynh của ta, ngồi phía bên trái là Cổ Thiên Hựu, ngồi ở phía trên chính là đại sư huynh Tần Nham của bọn ta. Còn về việc tại sao ta lại biết Tử Vũ Thanh Phong, rất đơn giản, bởi cái ta luyện cũng là Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết.
Khóe miệng Lý Tuấn Kiệt trước sau mang một nụ cười nhàn nhạt, chỉ là nụ cười đó nhìn thế nào cũng đều cảm thấy có chút ý vị giễu cợt.
Căn cơ của U Vân Tông chính là Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, Lý Tuấn Kiệt lại lấy công pháp võ kỹ của U Vân Tông đánh bại Tiêu Kiếm, điều này đối với người của U Vân Tông mà nói là một đả kích lớn.
Quả nhiên, sau khi nghe Lý Tuấn Kiệt nói, trên mặt đám người Thiên Phong lộ ra vẻ cực kỳ bi ai.
Tại sao Lý Tuấn Kiệt lại biết Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, điều này không hề khó đoán.
Năm đó U Vân Tông vội vàng dời nam, rất nhiều công pháp võ kỹ đều bị mất.
Rất hiển nhiên, Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết bị Vạn Kiếm Tông lấy được.
Công pháp trọng tâm của Vạn Kiếm Tông đương nhiên không phải Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, nhưng cái này cũng không hề trở ngại đệ tử của bọn họ tu luyện môn công pháp này.
Phải biết rằng Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết là công pháp cấp năm hàng thật giá thật, có thể giúp võ giả tu luyện đến Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Cho dù là công pháp trọng tâm của Vạn Kiếm Tông cũng không được như vậy.
“Chậc chậc, năm đó Vạn Kiếm Tông ta bởi nhiều nguyên nhân mà không chém tận giết tuyệt U Vân Tông các người. Vốn cho rằng các người đến nam vực sẽ có chút khởi sắc, ai ngờ lại ngày một thụt lùi!” Vẻ mặt Cổ Thiên Hựu tiếc hận nói.
“Đúng thế, dùng công pháp của tông môn mà ngay cả ta cũng đánh không lại. Vừa rồi người đó hình như là cao tầng của U Vân Tông các người, vậy mà không phải là đối thủ với ngay cả một đệ tử như ta, ài…” Lý Tuấn Kiệt nói.
“Nhớ năm đó, U Vân Tông ở bắc vực khởi thịnh phong vân, không ai dám chọc vào, bây giờ lại xuống dốc đến mức độ này, thật là đáng tiếc mà.” Cổ Thiên Hựu nói.
Hai người ngươi một câu ta một lời, nghe thì có vẻ như là đang thương cảm với U Vân Tông nhưng thật ra căn bản là đang đến bới móc kiếm chuyện, không coi đám người U Vân Tông ra gì.
Thể diện của U Vân Tông đã bị hai người này ném trên mặt đất, đạp qua giẫm lại.
Mặc dù Lạc Thanh Phong điềm đạm bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không thể nhịn được nữa.
Chỉ thấy hắn tiến lên một bước, sắc mặt bất thiện nói: “Ba người các ngươi ở U Vân Tông ta phách lối như vậy, thật sự cho rằng U Vân Tông ta hết người rồi hay sao?”
Lý Tuấn Kiệt dường như bị dọa cho giật nảy mình, kinh ngạc nói: “Cổ sư huynh, thì ra U Vân Tông vẫn còn cường giả Hồn Hải Cảnh, thật là ghê gớm quá!”
Cổ Thiên Hựu điềm nhiên đáp: “Cường giả Hồn Hải Cảnh cũng là cái thá gì? Chỉ là một tên Hồn Hải tầng một mà thôi, Vạn Kiếm Tông ta chỉ cần vươn tay ra là vơ được cả nắm. Hắn dám động thủ với chúng ta, Vạn Kiếm Tông ta sẽ đến nam vực giết sạch bọn chúng trong vài phút! Huống hồ… hắn có phải là đối thủ của đại sư huynh hay không, cũng còn chưa biết được!”
Cổ Thiên Hựu vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía đại sư huynh Tần Nham.
Tên Tần Nham đó từ đầu chí cuối không hề lên tiếng, nhưng dĩ nhiên Lý Tuấn Kiệt này đã mạnh như vậy thì đại sư huynh của bọn hắn tất nhiên cũng chắc chắn không yếu kém.
Tần Nham đã đột phá đến Hóa Hải tầng chín, thực lực như vậy ở trước mặt một cường giả Hồn Hải Cảnh cũng chỉ là hạng gà đất chó sành.
Bước vào Hồn Hải Cảnh, chính là chính thức bước vào hàng ngũ tam cảnh, không phải là đám võ giả Hóa Hải Cảnh có thể so sánh được.
Tùy tiện tới một cường giả Hồn Hải Cảnh cũng có thể tùy ý nghiền ép một đám võ giả Hóa Hải tầng chín, càng không cần nói đến thực lực của Lạc Thanh Phong so với võ giả Hồn Hải Cảnh bình thường còn mạnh hơn không ít.
Vậy mà Cổ Thiên Hựu lại nói, Lạc Thanh Phong chưa chắc đã là đối thủ của Tần Nham, lời này không khỏi có chút quá cuồng vọng.
Lạc Thanh Phong mặt biến sắc, cười lạnh: “Được, vậy hôm nay để ta tiếp vị đại sư huynh này của các ngươi, xem võ giả Hóa Hải Cảnh làm thế nào mà thắng được võ giả Hồn Hải Cảnh!”
Lúc này, một bóng người vọt lên đứng chắn trước mặt Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong sững người, nhưng lại thấy Diệp Viễn quay người lại cười nói với hắn: “Giết gà sao phải dùng dao mổ trâu? Đám đệ tử này vẫn còn chưa lên thì sao có thể để tông chủ đại nhân đích thân ra trận được? Nói thế nào thì U Vân Tông ta cũng từng là đại tông ở bắc vực, ở đâu ra cái đạo lý cậy lớn ức hiếp nhỏ? Vẫn là cứ để đệ tử đến tiếp ba vị sư huynh của Vạn Kiếm Tông đi, cũng coi như là giao lưu một chút với đại tông ở bắc vực hiện tại.”
“Diệp Viễn, đừng có càn quấy! Mau trở lại đây cho ta!” Lạc Thanh Phong lại lên tiếng trách mắng Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười cười nhưng lại không hề có ý tránh đường.
Hắn biết là Lạc Thanh Phong lo lắng cho sự an nguy của hắn, có điều dù thế nào thì hắn cũng không để ba tên võ giả Hóa Hải Cảnh này vào trong mắt.
Sau khi Lạc Thanh Phong về tông thì chưa từng chứng kiến chiến lực của Diệp Viễn, căn bản không tưởng tượng được Diệp Viễn bây giờ đã đạt đến cảnh giới như thế nào.
“Ha ha, thú vị, thật sự rất thú vị! Thật không ngờ bây giờ U Vân Tông còn có nhân vật như thế này, một tên võ giả Hóa Hải Cảnh tầng một mà cũng dám ra khiêu khích sư huynh đệ chúng ta, thật sự là quá thú vị rồi! Tông chủ đại nhân, vừa rồi vị sư đệ này nói là, đệ tử đấu với đệ tử mới có thể so sánh được thực lực của tông môn kìa.” Lý Tuấn Kiệt đùa bỡn nói.