Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 472: Ngươi không phải là đối thủ của hắn.

Chương 472: Ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Đến lúc này, trong lòng Lạc Thanh Phong lại cảm thấy không may mắn.
Vạn Kiếm Tông không những không quên U Vân Tông, hơn nữa còn muốn thông qua sự việc lần này để đến gây chuyện.
Đương nhiên, U Vân Tông bây giờ cũng không được Vạn Kiếm Tông để vào mắt, nếu không thì cũng không chỉ phái mấy tên đệ tử tới.
Có điều ba tên trước mặt này lại cường đại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Hiển nhiên tên Lý Tuấn Kiệt đó là người yếu nhất trong số ba người bọn họ, vậy mà lại có thể đả thương Tiêu Kiếm chỉ với một chiêu, thực lực của Tần Nham, thật đúng là không dễ ước đoán.
Diệp Viễn cười chắp tay nói: “Thực lực của Lý sư huynh thật mạnh, tiểu đệ bội phục, lát nữa xin hãy hạ thủ lưu tình!”
“Ha ha, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hạ thủ lưu tình!” Lý Tuấn Kiệt cười lớn đáp.
Vừa rồi sự chú ý của Lý Tuấn Kiệt toàn bộ đều đặt trên người Lạc Thanh Phong nên không hề chú ý đến Diệp Viễn.
Bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một tên Hóa Hải Cảnh trẻ tuổi như vậy thì khiến hắn hơi kinh ngạc một chút.
Hóa Hải Cảnh trẻ tuổi như Diệp Viễn, ở Vạn Kiếm Tông cũng là hiếm có, thật không ngờ vậy mà U Vân Tông lại đào tạo ra được một nhân vật thiên tài như vậy.
Thế nhưng… việc tiêu diệt thiên tài kiểu này lại có cảm giác cực kỳ sảng khoái! Lý Tuấn Kiệt thầm nghĩ trong lòng.
Nghe được vẻ bất thiện trong lời nói của Lý Tuấn Kiệt, Lạc Thanh Phong vội vàng tiến lên giữ Diệp Viễn lại, trầm giọng nói: “Diệp Viễn, thực lực của ba người này không thể coi thường, chỉ e cũng là nhân vật cực kỳ ghê gớm trong lớp người trẻ tuổi ở bắc vực, ngươi vẫn đừng nên khoe tài. Lỡ như xảy ra sơ xuất…”
Diệp Viễn lại cười ngắt lời Lạc Thanh Phong, nói: “Làm sao lại thế được? Vừa rồi Lý sư huynh còn nói sẽ nhất định hạ thủ lưu tình, phải không, Lý sư huynh?”
Nửa câu sau là nói với Lý Tuấn Kiệt, Lý Tuấn Kiệt mặt đầy ý cười trả lời: “Đương nhiên đương nhiên, tông chủ đại nhân hãy cứ yên tâm.”
Lạc Thanh Phong hung hăng trừng mắt liếc Lý Tuấn Kiệt, trầm giọng nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, nhất định phải lượng sức hành sự!”
Diệp Viễn cười không nói gì cả, lại quay người nói với Lý Tuấn Kiệt: “Vừa rồi xem chiêu Tử Vũ Thanh Phong của Lý sư huynh có vẻ như rất lợi hại, ta cũng luyện được một chiêu, không biết Lý sư huynh có thể chỉ điểm cho đôi chút?”
Trong mắt Lý Tuấn Kiệt, Diệp Viễn là một tên ngu xuẩn vừa ngốc vừa ngây thơ.
Chẳng lẽ tên tiểu tử này còn thực sự cho rằng mình sẽ hạ thủ lưu tình, tới tìm mình để luận bàn chiêu thức?
Có điều chuyện này cũng rất dễ giải thích, thiên tài mười mấy tuổi đã có thể đột phá Hóa Hải Cảnh thì lấy đâu ra kinh nghiệm gì, cũng chỉ là hoa lớn trong nhà ấm mà thôi.
Nghe thấy Diệp Viễn muốn mở mang kiến thức một chút về chiêu Tử Vũ Thanh Phong, Lý Tuấn Kiệt lại càng vui như nở hoa trong bụng.
Lý Tuấn Kiệt có thiên phú vô cùng cao thâm với môn công pháp Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết này, mặc dù hiện tại vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được chân ý, nhưng cách bước đó cũng không còn bao xa nữa, vì thế nên hắn mới có thể một chiêu đánh bại Tiêu Kiếm.
Diệp Viễn lại muốn so bì Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết với mình, thật là quá không biết tự lượng sức rồi.
“Ha ha, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi cẩn thận!” Lý Tuấn Kiệt cười lớn nói.
Diệp Viễn nhếch miệng cười, lấy Thương Hoa Kiếm ra!
Dường như là cùng một lúc, Diệp Viễn và Lý Tuấn Kiệt đều cùng ra tay.
Cùng một chiêu thức, cùng một động tác, giống y như đúc với tình huống ban nãy.
Một kích này, Lý Tuấn Kiệt không hề nương tay, Tử Vũ Thanh Phong càng mạnh hơn lần trước.
Mục đích của hắn, chính là để phế bỏ Diệp Viễn!
Chứng kiến cảnh này, mặt Lạc Thanh Phong biến sắc: “Không hay rồi! Tên Lý Tuấn Kiệt này vậy mà vẫn còn giữ lại thực lực!”
Lạc Thanh Phong lập tức muốn ra tay ngăn trận so đấu này lại, nhưng đúng lúc này có một cỗ khí lực cực kỳ đáng sợ khóa chặt hắn lại!
Trong lòng Lạc Thanh Phong kinh hãi, lại phát hiện tên Tần Nham đó không biết đã đến trước mặt hắn từ lúc nào!
Tên trẻ tuổi này lại có thể mang tới cho hắn một cảm giác cực kỳ đáng sợ, hắn… hắn thật sự là võ giả Hóa Hải Cảnh tầng chín sao?
So sánh chiêu thức với Lý Tuấn Kiệt, Tử Vũ Thanh Phong của Diệp Viễn đúng là không bằng, trông giống như là trò trẻ con vậy.
“Diệp Viễn, cẩn thận!” Lạc Thanh Phong hét lớn.
Nhưng Diệp Viễn lại giống như không hề nghe thấy, vẫn tự lo liệu thi triển Tử Vũ Thanh Phong.
Cổ Thiên Hựu ung dung xem một màn này, tựa như đã nhìn thấy kết cục thiên tài này bị hủy đi vậy.
Bọn hắn đều biết, Diệp Viễn nhất định là thiên tài mà U Vân Tông đã hao tốn vô số tinh lực mới đào tạo được.
Hủy đi Diệp Viễn, chính là đồng nghĩa với việc chặt đứt tương lai của U Vân Tông.
“Hê hê, chỉ điểm của ta đến đây, ngươi phải tiếp cho cẩn thận!” Lý Tuấn Kiệt đắc ý cười nói, đâm về phía Diệp Viễn.
Mà lúc này, Tử Vũ Thanh Phong của Diệp Viễn cũng đã hoàn thành, cùng đánh về phía Lý Tuấn Kiệt.
Hai chiêu tương giao, chiêu thức của Diệp Viễn nhỏ yếu giống như cây con giữa cuồng phong, thuyền nhỏ giữa đại dương bao la vậy.
“Ầm!”
Công kích của hai người cuối cùng cũng va vào nhau, vậy nhưng Diệp Viễn lại không hề bị trúng một kích mất mạng như tưởng tượng của mọi người.
Ngược lại là trong nháy mắt Lý Tuấn Kiệt đụng phải công kích của Diệp Viễn kia, phảng phất giống như bị người dùng đại chùy đập mạnh, cứ thế bay ra ngoài.
“Xoạt!”
Lý Tuấn Kiệt bay đến đúng chỗ ban đầu hắn ngồi khiến cái ghế vỡ nát.
Cổ Thiên Hựu và Tần Nham vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, nhất thời thất thần đứng im tại chỗ.
Đương nhiên, người thất thần không chỉ có bọn họ, còn có cả đám người Thiên Phong, Lạc Thanh Phong.
“Sao lại có thể như vậy được? Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết của Lý sư huynh đã sắp đạt đến đại thành, làm sao lại có thể thua tên tiểu tử này được?” Cổ Thiên Hựu không thể tin được nói.
Tần Nham không hề lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn trở nên vô cùng ngưng trọng.
“Tử Vũ Thanh Phong của Lý sư huynh quả nhiên lợi hại, ngay cả bay ra ngoài cũng đẹp mắt như vậy, khiến Diệp Viễn được mở mang rất nhiều!” Diệp Viễn tán thưởng nói.
“Ầm!”
Lúc này, Lý Tuấn Kiệt vừa lộc cộc đứng lên, vừa lấy chân đá bay mảnh gỗ vụn trước mặt, rít lên: “Tiểu tử thối, ta giết chết ngươi!”
Lý Tuấn Kiệt đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bạo phát, không màng tất cả mà muốn giết chết Diệp Viễn.
Cho dù là ở Vạn Kiếm Tông, có thể khiến cho Lý Tuấn Kiệt thảm hại như vậy cũng không có được mấy người, vậy mà bây giờ lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa ở U Vân Tông đánh thành ra như vậy, đây là điều mà hắn không cách nào chấp nhận được.
Vạn Kiếm Tông đoạt được toàn bộ công pháp Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, Lý Tuấn Kiệt tiến dần trên đó cũng hơn hai mươi năm, chỉ cách ngộ ra kiếm ý một bước nhỏ, làm sao có thể để thua người của U Vân Tông?
Nếu là thua đám người cao tầng của U Vân Tông thì còn dễ nói, đằng này Diệp Viễn lại chỉ là một đệ tử hậu bối của U Vân Tông, bản thân làm sao có thể bại bởi người như vậy?
Vạn Kiếm Tông là một trong ba đại tông mạnh nhất bắc vực, thực lực của Lý Tuấn Kiệt nhìn khắp thế hệ trẻ tuổi của Vô Biên giới cũng thuộc vào hàng có tên tuổi.
Vậy mà bây giờ hắn lại thua dưới tay một tên đệ tử của một tông môn nhỏ?
Thân hình Lý Tuấn Kiệt khẽ động, nhưng hắn lại thấy hoa mắt, Tần Nham đã đứng chắn trước mặt hắn rồi.
“Sư huynh, huynh tránh ra, ta phải giết chết tên tiểu tử này!” Lý Tuấn Kiệt gào lên nói.
Tần Nham lại nhàn nhạt đáp: “Bỏ đi, đệ… đệ không phải là đối thủ của hắn!”
Lời này của Tần Nham vừa nói ra, Lý Tuấn Kiệt và Cổ Thiên Hựu đều giật mình một cái.
Đặc biệt là Lý Tuấn Kiệt, hắn cảm thấy có phải là bản thân đã nghe nhầm hay không, không thể tin được nói: “Sư… sư huynh, huynh nói cái gì?”
Tần Nham quay người lại, sắc mặt ngưng trọng: “Tiểu tử này đã lĩnh ngộ được Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, đệ… không phải là đối thủ của hắn!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất