Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 550: Tầng thứ nhất.

Chương 550: Tầng thứ nhất.
“Hạo Thiên Tháp khởi động rồi!”
“Ha ha, không ngờ đời này ta vẫn còn có cơ hội để vào Hạo Thiên Tháp, nghĩ thôi cũng đủ thấy phấn khích rồi!”
“Thành bại nằm trong hành động lần này, ta nhất định phải trở thành người đứng trên người khác!”
Dị động này của Hạo Thiên Tháp đã tạo nên sự xao động đối với những tông môn và các tán tu lần đầu tiên tham dự.
So với bọn họ, đệ tử tam tông tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều.
Một luồng ánh sáng dội từ trên đỉnh tháp chảy xuống như dòng thuỷ ngân, cảnh tượng hiện ra trước mắt lúc này cực kỳ hùng vĩ.
Thân tháp được một luồng sáng quét qua, liền hiện lên từng dòng tên trên đó!
Diệp Viễn ngước mắt nhìn, chỉ nhìn thấy ở vị trí bắt mắt nhất có khắc dòng tên – Lý Phàm Thiên!
Phía bên trên cái tên đó còn chú thích kỹ tầng thứ tám, người đó cũng là võ giả duy nhất cả vạn năm nay qua được tầng thứ bảy lên được tới tầng thứ tám.
Diệp Viễn thuận mắt nhìn dọc xuống, ở tầng thứ bảy chỉ có ba cái tên.
Cái tên đầu tiên là La Ngạn Thanh, cái tên thứ hai là Trác Phi.
Còn cái tên thứ ba, không ai khác chính là Lục Lâm Phong!
“Lão tiểu tử này, e là năm đó cũng là nhân vật truyền kỳ ở Vô Biên giới. Chỉ là do đã quá lâu rồi, nên truyền thuyết về hắn mới dần bị người đời sau lãng quên.” Diệp Viễn thầm nói.
Nguyên nhân chính khiến Lục Lâm Phong bị lãng quên chính là sự huỷ diệt của Đại Diễn Chân Tông.
Bằng không thì bây giờ truyền thừa của Đại Diễn Chân Tông cũng đã xưng bá một phương ở Vô Biên giới này.
Còn từ dưới tầng thứ sáu trở xuống dày đặc những dòng tên, cũng không biết có tới bao nhiêu cái tên ở đó, hơn nữa Diệp Viễn cũng không mấy hứng thú với những cái tên đó.
Mục đích cuối cùng trong lần tới Hạo Thiên Tháp của Diệp Viễn là tầng thứ bảy!
Nếu ngay cả Lục Lâm Phong mà hắn cũng không thể vượt qua thì hắn còn tư cách gì mà tới Thần Vực được chứ?
Nhưng Diệp Viễn cũng rất hiếu kỳ, La Ngạn Thanh và Trạch Phi là nhân vật thuộc thời đại nào, tại sao Diệp Viễn chưa từng nghe qua tên của bọn họ.
Theo lý mà nói bọn họ có thể qua được tầng thứ bảy, ắt hẳn không phải là những thành phần vô danh tiểu tốt mới đúng.
“Dòng chảy của thời gian đã huỷ diệt vô số thiên tài! Cho dù Lục Lâm Phong bây giờ đang tung hoành khắp Thần Vực, nhưng ngàn năm sau chưa chắc đã có người biết hắn là ai.” Diệp Viễn lại tự nhủ.
Diệp Viễn đột nhiên phát hiện ra bên cạnh những cái tên đó còn có một vạch sáng, nhưng không biết nó có tác dụng gì.
“Đợi các ngươi bước vào rồi, luồng sáng đó sẽ hiện lên tên của các ngươi và tên tầng mà các ngươi đang ở đó. Bí cảnh Hạo Thiên này không có nguy hiểm, nhưng một khi nhiệm vụ thất bại, lập tức sẽ bị toà tháp này đẩy ra ngoài, tên của người cũng theo đó mà biến mất. Hơn nữa, tất cả mọi đau khổ mà các ngươi phải chịu bên trong bí cảnh này đều là thật, cho dù là cái chết!”
Diệp Viễn nghiêng người nhìn, không biết Thất Hải đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào.
“Hải lão, ngài tới làm gì?” Diệp Viên ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, Diệp tiểu huynh đệ vào Hạo Thiên Tháp, tại sao ta lại không tới chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử như này được chứ? Cả nghìn năm nay, ngươi là võ giả có hy vọng nhất có thể lên được tới tầng thứ sáu! Đáng tiếc thời không đợi người, nếu như lúc này cảnh giới của ngươi có thể cao hơn, nói không chừng còn có hy vọng lên được tới tầng thứ bảy!” Thất Hải cảm thấy có chút đáng tiếc mỉm cười nói.
Nói đi nói lại, cũng vẫn là nói cảnh giới của Diệp Viễn lúc này quá thấp.
Thực lực của hắn lúc này nhiều nhất cũng chỉ bằng nhóm người Tần Nham. Tính thêm cả tiềm lực, Thất Hải cũng chỉ đoán Diệp Viễn có thể tới được tầng thứ sáu mà thôi.
Nếu như Diệp Viễn có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn thì chắc hẳn là Thất Hải sẽ quả quyết đoán rằng hắn có thể lên được tầng cao hơn thế.
Nhưng Hạo Thiên Tháp càng lên càng khó, tầng thứ bảy đã trở thành cực hạn hiểu biết của tất cả mọi người rồi!
Chỉ là tất cả mọi người bao gồm cả Thất Hải cũng không biết, mục tiêu cuối cùng của Diệp Viễn đặt ra cho bản thân chính là tầng thứ bảy.
“Ha ha, nếu như Hải lão đã coi trọng Diệp Viễn như vậy thì dù thế nào Diệp Viễn cũng phải lên được tới tầng thứ sáu!” Diệp Viễn cười nói.
“Ha ha, lão phu đang mỏi mắt mong chờ đây! Được rồi, cũng sắp tời giờ rồi, các ngươi đi vào đi!” Thất Hải nói.
Ninh Nhất Hiền dõng dạc hô: “Hạo Thiên Tháp đã khởi động, chư vị vào trong nhất định phải cố gắng hết sức! Tương lai của Vô Biên giới chúng ta đang nằm trong tay các ngươi! Nhưng lão phu cũng nói thẳng luôn, lần mở Hạo Thiên Tháp này là vì tương lai của Vô Biên giới chúng ta, là để đối phó với sự xâm lăng của Cuồng Phong giới, các ngươi từ trong đó bước ra, nhất định phải gia nhập vào Liên Minh Vô Biên, vì sức mạnh của liên minh! Tương lai đẩy lùi được Cuồng Phong giới thì đương nhiên sẽ trả lại sự tự do cho các ngươi!”
“Ninh minh chủ, chúng ta sẽ dốc hết sức, vì sức mạnh của liên minh!”
Đối với những tán tu mà nói, đây là cơ hội hiếm có khó tìm.
Một khi có người tỏ ra xuất chúng, thì sau này có khai tông lập phái cũng sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ninh Nhất Hiền nói: “Được rồi, các vị bước vào cổng chính thôi!”
Ninh Nhất Hiền vừa hạ lệnh, một loạt các võ giả tranh nhau chạy về phía cổng chính, nhất là những võ giả tán tu.
Đối với bọn họ mà nói, đây chẳng khác nào là cơ hội để vượt vũ môn.
Hơn nữa những người trong nhóm võ giả này đều là nhóm thực lực, những người có tài năng thật sự đương nhiên sẽ không muốn bị tụt lại phía sau.
Diệp Viễn cáo biệt từng vị lão tổ, sau đó cùng dòng người đi vào bên trong toà tháp.

Vừa vào bên trong Hạo Thiên Tháp, cảnh sắc trước mặt Diệp Viễn đột nhiên thay đổi, giống như đã lạc vào thế giới khác.
Thế nhưng còn chưa đợi Diệp Viễn đặt chân xuống, mắt hắn chợt hoa lên, một tàn ảnh xông thẳng tới tấn công hắn.
Song tốc độ của tàn ảnh đối với Diệp Viễn mà nói chẳng khác nào sên bò.
Diệp Viễn thuận tay đưa lên, tàn ảnh đó lập tức ngã xuống đất.
Định hình nhìn lại, hoá ra là một con yêu thú cấp hai.
“Ha ha, Diệp sư đệ thật may mắn, vừa bước vào đã gặp được yêu thú.” Quách Đào Quần cười ha hả đi tới bên cạnh Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Cũng chỉ là một yêu thú cấp hai mà thôi, không bõ dính răng. Chỉ là… nhiệm vụ ở tầng thứ nhất này, không phải là săn yêu thú đấy chứ?”
Quách Đào Quần cũng cười nói: “Diệp sư đệ quả nhiên thông minh hơn người, thực ra nhiệm vụ ở ba tầng đầu tiên, đều là săn yêu thú, chỉ là cấp bậc của chúng có sự khác nhau mà thôi. Trong tầng thứ nhất này chỉ có yêu thú cấp hai đỉnh phong, việc chúng ta cần làm là vượt qua sự phong toả của yêu thú cấp hai, tìm cửa ra và lên tầng hai!”
Diệp Viễn lặng người: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Quách Đào Quần cười lớn: “Đơn giản? Ha ha, là Diệp sư đệ nghĩ quá đơn giản rồi! Đừng thấy chúng ta có ba trăm người tiến vào trong bí cảnh Hạo Thiên, chỉ trong tầng thứ nhất thôi, cũng sẽ loại gần một nửa số võ giả! Bây giờ chúng ta mới chỉ đang ở cửa vào, cho nên số lượng yêu thú vẫn chưa nhiều. Đợi tới khi vào nơi sâu nhất ở tầng thứ nhất này, số lượng yêu thú cấp hai cũng sẽ tăng số lượng lên tới chóng mặt! Cho dù là cường giả Hoá Hải Cảnh cũng chưa chắc đã toàn thây rút lui! Bây giờ tuy ta đã lên tới Hồn Hải Cảnh nhưng cũng không dám chiến đấu với cả bầy thú một lúc, bằng không sớm muộn cũng sức cùng lực kiệt mà chết mất thôi.”
Lúc này Diệp Viễn mới ngộ ra, nếu như chỉ tiêu diệt yêu thú cấp hai, hẳn là quá đơn giản rồi.
Yêu thú cấp hai tuy không mạnh, nhưng nếu số lượng của bọn chúng tăng lên tới con số nhất định, cũng sẽ tạo ra sự thay đổi.
Cho dù cảnh giới có cao, cũng sẽ khó lòng đấu lại với một số lượng lớn như thế!
Võ giả ở cấp cao luôn tự xưng là vô địch, nhưng điều đó cũng chỉ có nghĩa trong thế giới thực tại.
Nhưng về lý mà nói, võ giả cấp thấp hoàn toàn có thể dùng số lượng để tiêu hao sức mạnh của võ giả cấp cao!
Diệp Viễn suy nghĩ một lát, rồi hỏi thêm: “Lẽ nào không giết hết được số yêu thú ở tầng thứ nhất này sao?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất