Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 552: Năng lượng vô danh

Chương 552: Năng lượng vô danh
Đương nhiên Diệp Viễn nhanh hơn nhiều so với Quách Đào Quần!
Nếu chỉ nhìn về mặt số lượng của đám yêu thú này thì thật quá khủng khiếp, nhưng nếu nói về quần công thì còn có võ kỹ nào ghê gớm hơn Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn nữa chứ?
Ít nhất e là không tìm ra môn võ kỹ nào như vậy ở Vô Biên giới này.
Nếu như đám yêu thú này ở cấp bậc cao hơn thì cũng không nói làm gì, nhưng bọn chúng chỉ mới là yêu thú cấp hai, Diệp Viễn chỉ cần ngưng tụ một ít cánh hoa, đã có thể giết chết bọn chúng trong nháy mắt.
Và quan trọng hơn, Thiên Lưu Phi Hoa còn là một loại võ kỹ mang tính liên tục, chỉ cần nguyên lực của Diệp Viễn không bị cạn kiệt, hắn có thể luôn duy trì được chiêu thức này.
Đương nhiên Quách Đào Quần cũng có loại võ kỹ có chiêu thức tương tự, nhưng chiêu thức này một là rất hao tốn nguyên lực, hai là cần thời gian phát động, không thích hợp để sử dụng.
Đối với đa phần mọi người trong Hạo Thiên Tháp lúc này, việc có thể xông lên tới tầng thứ hai là điều quan trọng nhất, đương nhiên đối với Quách Đào Quần cũng không ngoại lệ.
Trên cả chặng đường, Diệp Viễn luôn thi triển Thiên Lưu Phi Hoa nhưng tốc độ lại như khi không giao chiến với yêu thú.
Song với Quách Đào Quần, tốc độ của hắn sẽ bị chậm đi khi phải đương đầu nhiều yêu thú.
“Ha ha, ta nói huynh nhất định sẽ thua, mà huynh lại còn cố tình tự ngược. Được rồi, huynh lên tầng hai trước đi, ta đi thêm một lượt dưới tầng thứ nhất này đã.” Nói rồi, Diệp Viễn quay người bỏ đi.
Quách Đào Quần lặng người: “Tầng thứ nhất này còn có gì nữa đâu mà phải ở lại? Tầng thứ nhất này sớm đã bị thông quan vô số lần rồi, nếu như có cất giấu phần thưởng gì, thì cũng sớm bị người ta phát hiện. Nhưng tới tận bây giờ, cũng không có ai phát hiện ra phần thưởng gì.”
Diệp Viễn cười nói: “Không sao, đệ chỉ là cảm thấy hiếu kỳ thôi, huynh cứ đi trước đi.”
Nói rồi, Diệp Viễn biến mất trong đám yêu thú.
Quách Đào Quần tròn mắt nhìn Diệp Viễn chạy như bay vào trong đám yêu thú mà như chạy vào chốn không người.
Lúc này hắn mới biết tại sao tốc độ của Diệp Viễn lại có thể nhanh như vậy.
Đám yêu thú ở đây không có ý thức của bản thân, điên cuồng tấn công các võ giả, nhưng bọn chúng lại không thể tới gần Diệp Viễn.
Từng đợt cánh hoa nhanh chóng lấy đi mạng sống của đám yêu thú.
“Hừ, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, quả nhiên không phải loại người phàm như ta có thể so sánh được!”
Một lúc lâu sau, Quách Đào Quần thở dài một tiếng, quay người đi sâu vào phía bên trong của tầng thứ nhất.

Sau nửa ngày trời, trong một góc khuất ở tầng thứ nhất của Hạo Thiên Tháp, Diệp Viễn chợt mở to mắt.
“Những yêu thú này đều là một thể năng lượng huyền hoá, giết chết bọn chúng lại có thể lấy được loại năng lượng này! Hơn nữa loại năng lượng này có thể chuyển hoá thành nguyên lực, đủ để tăng cấp tu vi, điều này quả thật thần kỳ!” Diệp Viễn lẩm bẩm nói.
Ban đầu Diệp Viễn cũng không chú ý tới, nhưng trong lúc so tài với Quách Đào Quần, tuy Diệp Viễn giết một lượng yêu thú lớn nhưng lại không hao tổn một chút nguyên lực nào.
Sau khi giết chết những yêu thú đó, lại có một nguồn năng lượng cực kỳ nhỏ truyền vào trong cơ thể Diệp Viễn.
Những tia năng lượng này nhỏ bé đến mức không thể cảm nhận ra.
Nếu như không phải vừa rồi Diệp Viễn giết một lượng lớn yêu thú, mới tích thành một khối năng lượng nhỏ, bằng không bản thân hắn cũng không thể nào phát hiện ra.
Nhưng Diệp Viễn cũng không biết rốt cuộc loại năng lượng này có hại cho cơ thể hay không, vậy nên mới cáo biệt Quách Đào Quần, tìm một nơi ẩn náu để tra xét.
Hắn tiện tay tạo ra một trận pháp để những con yêu thú cấp hai đó không cách nào xông vào được, sau đó bắt đầu nghiên cứu về nguồn năng lượng nhỏ bé này.
Song trong lúc kiểm tra, với kiến thức của hắn mà lại không thể nhận ra đây là loại năng lượng gì!
Sau nhiều cố gắng nhưng không có kết quả, Diệp Viễn quyết dồn nguyên lực, định ép số năng lượng này ra khỏi cơ thể.
Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng, khi nguồn năng lượng này gặp phải nguyên lực thì “bùm” một cái liền hoà quyện vào trong nguyên lực.
Cú sốc này không phải chuyện nhỏ, Diệp Viễn vội vàng nghĩ cách để tách nguồn năng lượng vô danh này ra, nhưng sau khi nguồn năng lượng này hoà nhập vào nguyên lực, lại như ăn sâu bám rễ ở đó không thể nào tách ra.
Diệp Viễn đã thử mọi cách, nhưng không thể làm gì được nguồn năng lượng vô danh đó.
Nguồn năng lượng đó lại chỉ nằm yên trong hải nguyên lực của hắn, cũng không có cử động gì quá đáng, lúc này Diệp Viễn mới yên tâm hơn một chút.
Tới cuối cùng, Diệp Viễn sử dụng “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, bắt đầu luyện hoá nguyên lực.
Điều khiến Diệp Viễn ngạc nhiên chính là nguồn năng lượng vô danh đó lại có phản ứng lại!
Không lâu sau, nguồn năng lượng vô danh lại bị luyện hoá thành nguyên lực, đồng thời khẽ lay động cảnh giới của Diệp Viễn, điều này càng khiến Diệp Viễn cảm thấy bất ngờ hơn.
Tuy Diệp Viễn đã giết rất nhiều yêu thú, nhưng số năng lượng lấy được lại ít ỏi vô cùng.
Nhìn vào số nguyên lực này, dường như hắn đã phát hiện ra rất nhiều điểm khác với nguyên lực ban đầu mà hắn tu luyện, nhưng chính bản thân hắn lại không thể biết điểm khác nhau đó là chỗ nào.
Nếu buộc phải nói ra, thì Diệp Viễn vẫn có cảm giác, loại nguyên lực này dường như còn mạnh hơn nguyên lực hắn tu luyện trước đó!
“Loại năng lượng này lại có thể nâng cao nguyên lực, vậy tại sao ta không dùng loại năng lượng vô danh này để tiến hành tu luyện? Quách Đào Quần nói ở đây không có phần thường bổ sung, không lẽ đây lại chính là phúc lợi được ẩn giấu ở tầng thứ nhất này? Có điều loại năng lượng này… rốt cuộc là thứ gì, tại sao ngay cả mình cũng chưa từng nghe qua về nó?”
Diệp Viễn suy nghĩ một lúc rất lâu cũng không tìm ra được căn nguyên. Nhưng hắn lại có cảm giác, loại năng lượng này không có hại cho cơ thể, vậy nên hắn liều mình giết hết đám yêu thú ở tầng thứ nhất!
Nếu như loại năng lượng này có thể tăng thêm vi tu, thì sao Diệp Viễn lại có thể dễ dàng bỏ qua?
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu xảy ra vấn đề gì, tới lúc đó nghĩ cách giải quyết là được!”

Bên ngoài Hạo Thiên Tháp, tất cả lão tổ của các tông môn ai nấy đều dán mắt vào luồng sáng đó, muốn xem xem tiến triển của đệ tử hậu bối tông môn mình ra sao.
“Có người vào được tầng thứ hai rồi!”
“Hả? Liễu Hồng là ai? Hắn lại là người đầu tiên vào tầng thứ hai!”
“Người đầu tiên xông lên tầng thứ hai lại không phải đệ tử của tam tông? Liễu Hồng này từ đâu chui ra vậy?”

Lúc này tầng thứ hai vô cùng trống vắng, cho nên cái tên Liễu Hồng này càng bắt mắt.
Sự xuất hiện đột ngột của cái tên này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Bởi trước đó, chẳng có ai nghe nói về cái tên này.
Sắc mặt các lão tổ của tam tông lúc này đều rất khó coi.
Tên yêu nghiệt Diệp Viễn thì không nói làm gì, nhưng tên Liễu Hồng này từ đâu chui ra mà lại ngồi lên đầu lên cổ tam tông!
Phải biết bằng, Tần Nham, Quách Đào Quần bọn họ bây giờ đã là võ giả Hồn Hải Cảnh, đáng lẽ phải là những người bọn hắn càn quét mới đúng, nhưng bây giờ lại để một tên vô danh tiểu tốt vượt mặt!
“Ta có chút ấn tượng về Liễu Hồng này, hình như là tán tu. Trong lúc lựa chọn võ giả, hắn đã có biểu hiện rất tốt, gần như nghiền ép tất cả mọi người, tiến vào Hạo Thiên Tháp với tư cách là người đứng đầu! Thật không ngờ trong vòng tuyển chọn hắn còn chưa dùng hết sức. Hoá ra hắn lại mạnh tới như vậy!” Một vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Võ Tông nói.
Hắn là giám thị phụ trách tuyển chọn tán tu nên có chút ấn tượng về Liễu Hồng.
“Mau nhìn, ba người bọn Tần Nham cùng vào tầng thứ hai một lúc!” Lúc này, lại có người kinh ngạc hét lên.
Nhìn thấy ba người Tần Nham tiến vào tầng thứ hai ngay sau Liễu Hồng, nét mặt của lão tổ tam tông lúc này mới giãn ra một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất