Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 596: Ngươi thì khác.

Chương 596: Ngươi thì khác.
Một chưởng này lại thổi bay cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ!
Lúc này Diệp Viễn đã sử dụng thành thục lực lượng của Chân Long, uy lực của chiêu thức này đã khác trước rất nhiều.
Dựa vào chiến lực hiện tại của Diệp Viễn, võ giả Hồn Hải trung kỳ đã không còn là đối thủ của hắn!
“Hả?... Đùa kiểu gì vậy? Thực lực của võ giả Hoá Hải Cảnh lại mạnh như vậy sao!”
“Mấy người đó đều là thống lĩnh đại nhân, nhưng lại không thể chịu nổi một chưởng của hắn sao?”
“Tên tiểu tử này từ đâu chui ra vậy, thật đáng sợ!”
Những võ giả Cuồng Phong giới không khỏi thất kinh khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, nhất thời tất cả bọn họ chết lặng.
Một Hoá Hải Cảnh chỉ với một cú đấm đã có thể thổi bay cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ, điều này quá phi lý!
Sau khi đánh xong chưởng này, Diệp Viễn không có ý định dừng lại, hắn vẫn khoan thai tiến về phía trước, tiền lại gần chỗ Đặng Thăng.
Thái độ này của Diệp Viễn như đang đi dạo trong hậu viên nhà mình chứ không phải đang ở chốn thiên binh vạn mã.
Đặng Thăng bất giác lùi lại một bước khi bị khí thế của Diệp Viễn lấn tới.
Rất nhanh, Diệp Viễn đã dừng lại trước mặt Đặng Thăng, bình tĩnh nói: “Cút ra, ta chỉ muốn vào thành.”
Tất cả mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, một võ giả Hoá Hải Cảnh lại dám bảo chủ soái cánh quân thứ nhất của đại quân cút ra, hơn nữa vị chủ soái này lại lùi một bước trước hắn!
Mặt Đặng Thăng đỏ lựng, cảm thấy bản thân đã mất hết thể diện trước tất cả thuộc hạ.
“Tiểu tử, ngươi quá điên cuồng ngang ngược rồi đấy! Dựa vào một mình ngươi mà muốn vào thành sao, ngươi coi chúng ta là không khí hả?” Đặng Thăng miệng hùm gan sứa lên tiếng quát.
Nói thực, ban nãy hắn cũng đã rất kinh động!
Một quyền đánh bay cả mười Hồn Hải trung kỳ, mặc dù hắn cũng có thể làm được điều tương tự nhưng tuyệt đối không thể đạt tới trình độ như Diệp Viễn.
Hơn nữa hắn không cần nhìn cũng biết, lúc này mười thống lĩnh cũng đã không còn tới một nửa.
Một chưởng này của Diệp Viễn lại có thể giết chết hơn phân nửa số người!
Diệp Viễn khẽ liếc mắt nói: “Còn không cút ra ta sẽ ra tay đấy!”
Mặt Đặng Thăng biến sắc, Hoá Hải Cảnh này lại có thể tạo ra áp lực lớn như vậy, đến ngay bản thân hắn cũng có chút hoang mang.
Từ trước tời giờ, hắn luôn cho rằng võ giả của Vô Biên giới đều là quả hồng mềm. Nhưng hôm nay, hắn đã gặp phải kẻ khó ăn!
Chỗ này vốn là nơi thiên binh vạn mã, mà tên tiểu tử này lại nghĩ có thể giết hết bọn họ để tiến vào trong thành sao!
Diệp Viễn không nhiều lời, Viêm Động Chân Long Sát hiện sẵn trong tay.
Đặng Thăng cũng không ngờ rằng, Diệp Viễn lại cứ thế ra tay với hắn.
Vì mất cảnh giác, cho nên chỉ có thể vội vàng chống cự.
“Rầm!”
Cả người của Đặng Thăng bị hất tung lên!
Song Đặng Thăng mạnh hơn nhiều so với đám Hồn Hải trung kỳ kia. Một chưởng này của Diệp Viễn không gây ra thương tích quá lớn cho hắn.
Chỉ là… hắn cảm thấy vô cùng mất mặt trước đám thuộc hạ.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, cơ thể Diệp Viễn khẽ động, một chưởng khác lại được tung ra!
Đặng Thăng lại lần nữa bị đánh bay.
Sau khi tung ra hai chưởng này, Diệp Viễn cũng đã tiến được cả trăm trượng và đuổi kịp bốn người Liễu Hồng vẫn đang ra sức đánh giết.
“Rầm!”
Một luồng khí thế dời non lấp biển ập đến, thổi bay tất cả võ giả Cuồng Phong giới đứng xung quanh đó.
Trong chốc lát khí thế của Đặng Thăng đã dồn lên tới đỉnh, hai mắt đỏ rực, thấy rõ cơn thịnh nộ của hắn đã tới cực điểm!
Hắn là chủ soái một quân, hôm nay lại bị người khác lên mặt làm sao không khiến hắn phẫn nộ cho được?
“Tiểu tử thối, ngươi chết chắc rồi!”
Một luồng khí thế kinh khủng thổi bùng lên, Đặng Thăng chuẩn bị ra tay!
Thế nhưng Diệp Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi chứng kiến cảnh tượng này, làm như đối tượng Đặng Thăng muốn tấn công không phải là hắn.
Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Đặng Thăng.
“Thu lại đi, ngươi không phải là đối thủ của hắn!”
Người vừa xuất hiện chính là Thượng Quan Lăng Vân!
Diệp Viễn cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Thượng Quan Lăng Vân.
Hắn biết Thượng Quan Lăng Vân và Triệu Thừa Càn đều là thiên tài số một, chỉ là chưa từng có dịp được giao đấu. Không ngờ rằng sau một khoảng thời gian không gặp, Thượng Quan Lăng Vân đã trở thành cường giả Hồn Hải hậu kỳ!
“Diệp Viễn, đã lâu không gặp! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này!” Thượng Quan Lăng Vân tươi cười chào hỏi, giống như gặp lại bạn cũ lâu năm.
Tuy thực lực của Thượng Quan Lăng Vân đã có bước tiến vượt bậc, song hiện tại thực lực của Diệp Viễn cũng đã khác xưa.
“Ngươi không ngờ tới sao? Còn ta đã sớm đoán ra điều này.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Thượng Quan Lăng Vân lặng người, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý của Diệp Viễn, cười nói: “Thế giới của võ giả vốn là cá lớn nuốt cá bé, Vô Biên giới quá yếu ớt mà lại có thể hưởng nguồn tài nguyên tốt như vậy; trong khi Cuồng Phong giới chúng ta hùng mạnh, lại phải chịu điều kiện khắc nghiệt trong bao năm qua. Một mảnh đất màu mỡ như vậy cũng nên để chúng ta tới hưởng thụ chứ!”
“Vậy sao? Vậy việc diệt thành là như thế nào?” Diệp Viễn cũng không tranh luận gì thêm, mà hỏi ngược lại.
Bởi hắn đã quá rõ những luận điệu này, cho nên lười phản bác lại.
Thượng Quan Lăng Vân nói: “Kẻ yếu thì cũng phải có bộ dạng của kẻ yếu! Vô Biên giới các ngươi phong ấn thông đạo giữa hai giới cả nghìn năm nay, có biết đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian của chúng ta rồi không? Đây chính là lệnh trừng phạt của Phong Hoàng bệ hạ đối với Vô Biên giới!”
“Ta đúng là đã coi thường lão chó già Triệu Thiên Dận đó rồi, xem ra lão ta lại còn có cả bản lĩnh này! Chí ít chính sách ngu dân này cũng khiến hắn trở nên thần thành hoá. Nhưng… lẽ nào ngươi cũng tin vào lý lẽ này sao?” Diệp Viễn lạnh lùng cười nói.
Nghe Diệp Viễn chửi Triệu Thiên Dận là chó già, Thượng Quan Lăng Vân không những không tỏ ra tức giận, mà lại cười nói: “Phong Hoàng bệ hạ là người thống trị tối cao của chúng ta, lời người nói luôn đúng! Là thần dân của người, chúng ta chỉ cần vâng mệnh làm theo lời người là được.”
Hai mắt Diệp Viễn híp lại, hiếu kỳ đánh giá Thượng Quan Lăng Vân.
Thượng Quan Lăng Vân tươi cười, nói những thứ đó như lẽ hiển nhiên.
Diệp Viễn cười nói: “Không đúng! Theo lý mà nói, đáng lẽ Thượng Quan Gia các ngươi phải sống chết đối đầu với Triệu Thiên Dận mới đúng chứ. Hắn có thể lừa phỉnh được những kẻ đần độn thì không nói làm gì, nhưng thế gia nhất đẳng như các ngươi, đáng lẽ không bị những lời lẽ của hắn mê hoặc mới đúng chứ?”
Thượng Quan Lăng Vân cười đáp: “Ngươi cũng không cần tốn công phí sức làm gì, Phong Hoàng bệ hạ là Phong Hoàng bệ hạ, lời của người là thánh chỉ. Diệp Viễn ngươi không giống với lũ hạ đẳng ở Vô Biên giới, tại sao lại không gia nhập vào Cuồng Phong giới chúng ta? Với thực lực của ngươi, tương lai chắc chắn sẽ có được những thành tựu huy hoàng!”
Thượng Quan Lăng Vân là người thông minh, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Viễn đang bẫy hắn.
Khi thấy không còn hy vọng nào, Diệp Viễn liền xua tay nói: “Thu lại chiêu đó của ngươi đi! Lão chó già Triệu Thiên Dận đó nhất định phải chết! Nếu lần sau ngươi có gặp lão ta, thì giúp ta chuyển lời tới hắn rằng giữ cái đầu chó của hắn cho sạch sẽ, đợi ta tới chém!”
Nụ cười vẫn luôn thường trực trên gương mặt của Thượng Quan Lăng Vân, hắn điềm đạm nói: “Nói thực, ta không muốn trở thành kẻ địch của ngươi. Nhưng xem ra, chúng ta khó tránh phải xảy ra một trận đấy! Thế này đi, mỗi người chúng ta chỉ cần ra một chiêu, nếu ngươi thắng ta sẽ để ngươi vào thành, thế nào?”
Diệp Viễn có chút bất ngờ, nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ dùng mạng của thuộc hạ để thế vào, không ngờ ngươi lại thương tiếc cho thuộc hạ tới vậy!”
Thượng Quan Lăng Vân cười đáp: “Nếu là người khác, ta sẽ không ra tay. Nhưng ngươi… thì khác!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất