Chương 60: Trình độ của ngươi quá thấp
Trong nhóm đệ tử đầu tiên, được mọi người chú ý tất nhiên là Từ Phương Nhi và Tôn Khả Vân.
Sự thật chứng minh, hai người này đã đem nhóm đệ tử của học viên Đan Võ bỏ lại phía sau.
Tại thời điểm các nàng đi ra khỏi dược khố, những người còn lại vẫn đang tự tìm kiếm dược liệu.
Về phần Từ Phượng Nhi cùng Tôn Khả Vân, hai người này không phân cao thấp, gần như cùng lúc bước ra.
Nhìn thấy Từ Phượng Nhi cùng Tôn Khả Vân như hạc trong bầy gà, vẻ mặt của Vương trưởng lão và Tôn trưởng lão đều sáng ngời. Đặc biệt là Vương trưởng lão, lúc nãy vừa bị Diệp Viễn nháo cho tâm tình phiền não, hiện tại đều đã tiêu biến sạch.
Vương trưởng lão gọi là Vương Kim Phúc, Tôn trưởng lão gọi là Tôn Kiến Minh, hai người là lão nhân trong Luyện Dược Sư công hội, cũng là những đại đan sư đứng đầu Tần quốc, được người người kính trọng.
Hai người đều là phó hội trưởng của Luyện Dược sư công hội, có điều lần này mang theo hậu bối tới tham gia khảo hạch, cũng đều diễn ra trong âm thầm, kín đáo.
“Lão Tôn, không nghĩ tới Khả Vân nha đầu kia tiến bộ nhanh như vậy, ngươi sợ là đã bỏ ra không ít công phu trên người nàng!” Vương Kim Phúc vuốt râu cười nói.
“Ha hả, Phượng Nhi của nhà ngươi cũng không lười biếng đi, ta nhớ là năm kia ngươi mới thu nhận nàng làm đệ tử cuối cùng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã sắp trở thành đan đồ cao cấp.”
“Không tồi, Phượng Nhi nha đầu kia rất có linh tính, một chút liền thông, là hạt giống tốt. Công đoạn chọn dược này, hai đứa nó đều coi như ngang tài ngang sức, có điều đây mới chỉ là món khai vị, mấu chốt phải xem lúc luyện chế.”
Tôn Kiến Minh gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Thực hiển nhiên, trong hai vị trưởng lão, Vương Kim Phúc hay nói, Tôn Kiến Minh thì trầm lặng hơn một chút.
Sau khi Từ Phượng Nhi cùng Tôn Khả Vân tiến vào phòng luyện đan, hai người lập tức bắt đầu phối dược.
Ở công đoạn phối dược, động tác của hai người vô cùng thuần thục, nhanh nhẹn. Có thể nhìn ra, hai người các nàng ngày thường đã trợ giúp cho hai vị trưởng lão ngoài kia không ít.
Bất quá, nói tới kỹ thuật cơ bản, thường ngày nếu nhìn không ra, thời điểm dùng tới, hiệu quả liền hiển hiện rõ ràng.
Ngoại trừ một ít đệ tử được coi trọng, nhóm đệ tử của học viện Đan Võ bình thường đều rất ít có cơ hội được làm việc vặt giúp lão sư, lúc làm loại sự tình này tự nhiên so không được với Từ Phượng Nhi cùng Tôn Khả Vân.
Hơn nữa Vương Kim Phúc cùng Tôn Kiến Minh đều là đại đan sư, bọn họ tận tay chỉ dạy, hai người các nàng muốn không xuất chúng cũng không được.
Tại công đoạn này, nhóm đệ tử của học viện Đan Võ lại bị bỏ lại phía sau rồi.
Làm cho mọi người kinh ngạc chính là, Từ Phượng Nhi cùng Tôn Khả Vân như thể đã thương lượng trước với nhau, sự tiến bộ giống nhau đến kỳ diệu, phân không ra cao thấp.
Từ khi chọn dược đến khi kết thúc phối dược, hai nàng không sai biệt lắm đã dùng hết thời gian nửa canh giờ, có thể thấy được các nàng đối với kiến thức cơ bản có bao nhiêu nắm chắc.
Tham gia khảo hạch của Luyện Dược Sư công hội, mỗi nhóm đệ tử đều có ba lần cơ hội, vậy nên mỗi người đều chuẩn bị ba phần dược liệu.
Từ Phượng Nhi cùng Tôn Khả Vân phối tốt dược liệu xong, đã bắt đầu lần luyện chế đầu tiên.
Trong đại sảnh, Phong Chỉ Nhu buồn chán theo dõi quầng sáng, nàng sớm đã là đan đồ cao cấp, lại đi xem loại khảo hạch này đương nhiên không hề có chút hứng thú nào.
“Này, Diệp Viễn, ngươi nói trong hai cái nữ nhân kia ai sẽ thắng?” Phong Chỉ Nhu tiếp cận với Diệp Viễn bên kia, bắt đầu chơi trò truyền âm nhập mật.
Trong cái đại sảnh này, vô luận lời của nàng có nhỏ đến đâu, lấy thực lực của hai vị lão nhân kia, khẳng định đều nghe thấy.
“Tôn Khả Vân.” Diệp Viễn cũng truyền âm nhập mật, không cần nghĩ ngợi đáp.
“Há, ngươi đã có thể nhìn ra rồi? Vì sao?” Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.
Phong Chỉ Nhu không hoài nghi lời nói của Diệp Viễn, nàng biết Diệp Viễn thật sự rất lợi hại. Phong Chỉ Nhu trước nay đều là mắt cao hơn đỉnh đầu, thiếu niên có thể làm cho cô cô nàng coi trọng như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường.
Chỉ là nàng cho rằng Diệp Viễn có lợi hại đến đâu, cũng không cho rằng hắn có thể lấy cảnh giới tầng bốn thông qua khảo hạch đan sư.
“Bởi vì Tôn hội trưởng mạnh hơn một chút.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Tôn hội trưởng? Cái đó và Tôn hội trưởng thì có gì liên quan?” Phong Chỉ Nhu bị Diệp Viễn làm cho hồ đồ.
“Tôn hội trưởng trầm mặc, ít lời, càng thêm say mê với đan đạo, thực lực của hắn hẳn là so với Vương hội trưởng cao hơn một chút. Tôn hội trưởng nghiêm cẩn, dạy đồ đệ tự nhiên càng thêm chú trọng, tỉ mỉ. Tôn Khả Vân kế thừa phẩm chất này, tự nhiên là mạnh hơn một chút.”
“Không phải chứ? Chỉ vì lí do này?”
Diệp Viễn liếc Phong Chỉ Nhu một cái, lại nói: “Khi chọn dược, hai người nhìn như không phân cao thấp, kỳ thật Tôn Khả Vân so với Từ Phượng Nhi nhanh hơn một chút.”
Phong Chỉ Nhu trợn tròn mắt: “Này ngươi làm sao mà thấy được?”
“Từ Phượng Nhi luyện chế chính là Mãnh Hổ đan, Tôn Khả Vân luyện chế chính là Huyền Thanh đan, dược liệu phụ trợ của Huyền Thanh đan so với Mãnh Hổ đan nhiều hơn một vị, hai người lại đồng thời chọn dược, ai thắng ai bại liền có thể nhìn ra.”
Lời của Diệp Viễn khiến Phong Chỉ Nhu một lúc lâu sau cũng không khép được miệng: “Ngươi.... Ngươi không phải là nói mò chứ? Chỉ nhìn từ quầng sáng, ngươi có thể nhìn ra các nàng đang luyện chế loại đan dược gì?”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Ta có phải là nói mò hay không, chờ các nàng luyện chế xong chẳng phải ngươi sẽ biết?”
“Được rồi, ta thật muốn xem ngươi có bản lĩnh thật sự hay không! Nếu ta phát hiện ngươi là đoán mò, không cần Vương hội trưởng động thủ, ta sẽ đem ngươi ném ra ngoài trước!” Phong Chỉ Nhu uy hiếp.
“Tùy ngươi!” Diệp Viễn không sao cả nói.
“Hứ, nói mơ hồ như vậy, kết quả cuối cùng của cuộc khảo hạch này vẫn phải xem đan dược được luyện ra như thế nào. Cho dù đan dược các nàng luyện chế thật sự là Mãnh Hổ đan và Huyền Thanh đan, hai loại đan dược này cũng vẫn khó phân cao thấp đi?” Một lúc sau, Phong Chỉ Nhu thấy nhàm chán, lại truyền âm lại đây.
“Không, các nàng đã phân thắng bại.”
“Giả bộ! Tiếp tục giả bộ đi! Ta chính là không tin, ngươi chỉ từ quầng sáng đã có thể nhìn ra các nàng ai thắng? Đan dược của các nàng mới luyện chế được một nửa, đều chưa có ngưng đan đâu!” Phong Chỉ Nhu bị sự phô trương của Diệp Viễn kích thích, càng ngày càng cảm thấy Diệp Viễn nhiều lời vô nghĩa.
“Tôn Khả Vân luyện chế liền mạch lưu loát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ là thượng phẩm đan dược. Mà Từ Phượng Nhi từ khi bắt đầu luyện chế đã phạm phải một sai lầm nhỏ, tuy rằng nàng đã kịp thời sửa chữa, nhưng khẳng định sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của Mãnh Hổ đan, nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến cấp độ thượng phẩm. Nếu nàng về sau lại sơ suất, thậm chí biến thành đan dược trung phẩm cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Diệp Viễn như cũ bình tĩnh phân tích.
“Từ Phượng Nhi có phạm sai lầm ư? Ta như thế nào không nhìn ra?”
“Trình độ của ngươi quá thấp, nhìn không ra được.”
“Diệp Viễn! Ngươi!” Nếu không phải tình huống không thích hợp, Phong Chỉ Nhu hiện tại khẳng định là muốn đâm qua một đao.
......
Từ Phượng Nhi cùng Tôn Khả Vân gần như đồng thời hoàn thành luyện chế, hơn nữa là thành công ngay lần đầu tiên, lại chỉ dùng thời gian hơn nửa canh giờ.
Trong hai nhóm đệ tử ở đây, các nàng hoàn toàn xứng đáng là vương giả, thông qua khảo hoạch là không thể trì hoãn.
Việc còn lại, chính là xem chất lượng đan dược các nàng luyện chế ra, lấy đó làm tiêu chuẩn phân cao thấp.
Hai nàng nâng đan dược của chính mình đi vào đại sảnh, hướng tới hai lão nhân thi lễ, cung kính nói: “Thỉnh sư tôn (tổ phụ) thẩm định.”
Vương Kim Phúc ha ha cười, lại quay sang Phong Nhược Tình nói: “Loại chuyện này tự nhiên không thích hợp cho người nhà đánh giá lẫn nhau, Phong cô nương đến giúp chúng ta bình phẩm một chút đi?”
Phong Nhược Tình mỉm cười nói: “Cung kính không bằng tuân lệnh”
Phong Nhược Tình cầm lấy đan dược từ tay Từ Phượng Nhi, cẩn thận đánh giá một phen, mở miệng nói: “Đan dược cấp một thượng phẩm Mãnh Hổ đan, hoàn thành vô cùng xuất sắc, đã đạt tới phẩm cấp thượng phẩm”
Nói xong, Phong Nhược Tình lại cầm lấy đan dược được bào chế chuẩn xác từ tay Tôn Khả Vân, sau đó nói: “Đan dược cấp một thượng phẩm Huyền Thanh đan, hoàn thành cũng vô cùng xuất sắc, phẩm cấp của đan dược cũng đã đạt tới thượng phẩm”
Ở góc phòng, Phong Chỉ Nhu kinh ngạc đến há to miệng, như gặp quỷ nhìn về phía Diệp Viễn......