Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 603: Phân chia đan dược.

Chương 603: Phân chia đan dược.
“Hồn… Hồn Hải Cảnh tầng năm? Có phải ta đang bị hoa mắt rồi hay không?”
“Không ngờ hắn lại có thể bắt được một võ giả Cuồng Phong Giới Hoá Hải Cảnh tầng năm?”
“Đây không phải là đạo cụ đã chuẩn bị từ trước đấy chứ? Người đó, có thật là võ giả Cuồng Phong Giới không?”
Những võ giả ở đây đều tỏ ra không tin khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Một tên Hoá Hải Cảnh chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể bắt được một võ giả Hồn Hải Cảnh mang về, đây đúng là đang nói đùa mà!
Nhưng đột nhiên bọn họ phát hiện ra một chuyện, truyền tống trận của thành đã bị huỷ, bên ngoài vẫn đang bị bao vây bởi đại quân của Cuồng Phong Giới, Diệp Viễn làm sao có thể vào thành được?
Thành trì này gần như đã ở trong trạng thái giam lỏng, cho nên những võ giả này không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài thành trong mấy ngày qua.
Lúc này Tô Hỗ mới lên tiếng: “Có thể các ngươi không biết, mấy ngày trước Diệp công tử đã phải đánh đánh giết giết không ngừng để tiến vào đến đây! Các ngươi có biết thống soái của đại quân Cuồng Phong Giới không? Diệp công tử đã đánh một trận với hắn ta, hơn nữa trận đánh đó còn bất phân thắng bại!”
Ngay lập tức, bên dưới xôn xao lên như ong vỡ tổ.
“Làm gì có chuyện đánh đánh giết giết trên cả chặng đường tới đây? Lẽ nào người thiếu niên đó dẫn theo cả một đại quân tới đây sao? Nhưng… đại quân đâu?”
“Ta đã từng nghe qua về thống soái của Cuồng Phong Giới, hắn được mệnh danh là vô địch trong cảnh giới dưới Thần Du Cảnh. Thiếu niên Hoá Hải Cảnh này lại có thể đánh một trận bất phân thắng bại với hắn ta sao?”
“Ta… ta không tin, quá giả rồi!”
Lúc đó thống lĩnh của Cuồng Phong Giới trong tay Diệp Viễn chỉ bị phong toả nguyên lực chứ chưa chết. Lúc này Diệp Viễn khẽ ra một chưởng, giết chết hắn!
“Xem ra mọi người vẫn còn hoài nghi về thực lực của ta, Sở Thạch, ngươi chuẩn bị xong chưa, ta tới đây!” Diệp Viễn điềm đạm nói.
Trong đám đông, Sở Thạch nghe vậy chợt dựng hết tóc gáy.
Thực ra hắn cũng đã tin bảy tám phần, chỉ là không ngờ Diệp Viễn lại lôi hắn ra để chứng thực.
Không chút do dự, Sở Thạch sử dụng chiêu mạnh nhất của mình.
Thế nhưng đúng lúc đó, Diệp Viễn đột nhiên biến mất trước mắt hắn.
“Ngươi đã chết rồi.” Giọng Diệp Viễn vang lên phía sau người Sở Thạch.
Sở Thạch bị Diệp Viễn doạ cho sợ nhảy dựng lên, quay người chạy về phía sau, nhưng lại phát hiện Diệp Viễn đang đắc ý nhìn hắn, song không có ý định ra tay.
Cả quảng trường ban nãy còn như ong vỡ tổ thì giờ phút này đã trở nên im bặt.
Thực lực của Diệp Viễn đã làm bọn hắn quá chấn động!
Trên trán Sở Thạch ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng không chịu được khí thế cường đại của Diệp Viễn, đành cúi người hành lễ: “Mong Diệp công tử tha tội, vừa rồi Sở Thạch đã mạo phạm!”
Diệp Viễn gật đầu: “Không tránh được, ta còn trẻ, cảnh giới thấp, cho nên các ngươi coi thường là điều đương nhiên. Nhưng ta bắt được võ giả Cuồng Phong Giới mang về đây, ngoài để chứng minh ta có năng lực để dẫn các ngươi ra bên ngoài, còn muốn nói với các ngươi rằng, võ giả Cuồng Phong Giới không phải là bất khả chiến bại!”
Nói rồi, Diệp Viễn liền quay trở về phía trên võ đài.
“Diệp công tử, ngươi mạnh như vậy đương nhiên sẽ không sợ võ giả Cuồng Phong Giới, nhưng chúng ta đều đã gặp qua võ giả Cuồng Phong Giới, bọn hắn chẳng khác nào kẻ mất trí, chúng ta thật sự không phải đối thủ của bọn chúng!”
“Đúng vậy, ta đã từng chứng kiến, võ giả Cuồng Phong Giới thấy người là giết, chẳng khác nào những tên đồ tể!”
“Bọn chúng quá mạnh, cho dù cùng cảnh giới với nhau, nhưng chúng ta đều không phải đối thủ của bọn họ chúng!”
Những người này đều đã bị võ giả Cuồng Phong Giới doạ sợ chết khiếp, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ không cần đánh cũng tự thua.
“Cho nên các ngươi mới trốn tới Xích Quang Thành, định làm rùa rụt cổ cả đời sao? Có thật là do Cuồng Phong Giới mạnh tới vậy hay do chính các ngươi mới là người tự biến mình thành con rùa rụt cổ thế? Các ngươi đều là võ giả, đáng lẽ nên biết quy tắc trong thế giới của võ giả! Thể giới này chẳng có đấng cứu thế nào có thể cứu các ngươi, chỉ có các ngươi tự cứu chính mình thôi!” Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, bởi lời này của Diệp Viễn đã hoàn toàn dập tắt hy vọng của bọn họ.
Ý của Diệp Viễn rất rõ, bây giờ ngay cả liên minh cũng còn khó tự bảo vệ mình, cho nên không thể cho đại quân tới chi viện.
Nếu muốn sống, bọn họ chỉ có thể tự mình đứng lên chiến đấu!
Thế nhưng… võ giả Cuồng Phong Giới quá mạnh, lại chiếm ưu thế về số lượng, bọn họ làm sao có thể phá vây được cơ chứ?
Lúc này, Diệp Viễn lấy ra một cái nhẫn trữ vật, giơ lên trước mặt tất cả mọi người: “Bên trong này có vài vạn đan dược cấp ba và cấp bốn, bây giờ các ngươi mỗi người nhận lấy một một viên. Đan dược này sẽ giúp các ngươi tăng thực lực trong thời gian ngắn! Tần Nham, bắt đầu phân chia đan dược!”
Tần Nham nhận lấy nhẫn trữ vật từ tay Diệp Viễn, sau đó vâng lệnh thi hành.
Số đan dược này được Diệp Viễn luyện chế trên cả chặng đường tới đây, với thực lực hiện giờ của hắn, đã có thể miễn cưỡng sử dụng Tứ Phương Đỉnh.
Diệp Viễn đã dành phần đa thời gian để điều chế đan dược trong suốt thời gian đi tới Xích Quang Thành.
Trong những đan dược này có Thác Hải Đan, Nhiễu Hải Đan… Diệp Viễn cũng đã từng dặn qua Tần Nham, chia số đan dược này dựa theo cảnh giới của các võ giả, từ đó giúp bọn họ có thể nâng cao cảnh giới được nhiều nhất có thể.
Diệp Viễn đã từng làm điều tương tự khi còn ở U Vân Tông, nhưng chỉ có điều bây giờ hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với khi đó, trong mười ngày đã có thể điều chế ra vài vạn viên đan dược.
Đương nhiên, đây cũng nhờ có sự trợ giúp của huyền khí Tứ Phương Đỉnh.
“Đan dược? Diệp công tử dùng nó để cứu cái mạng rác rưởi này của bọn ta? Viên đan dược này có tác dụng gì?”
“Đúng vậy, một viên đan dược này nhiều nhất có thể làm tăng một chút tu vi, căn bản là chẳng giải quyết được vấn đề gì!”
“Nếu trong thời bình, ta nhất định sẽ đội ơn Diệp công tử, nhưng lúc này… một viên đan dược thì nào làm được cái gì!”
Những võ giả này đều không biết tác dụng nghịch thiên của Thác Hải Đan và Nhiễu Hải Đan, còn đối với Diệp Viễn thì chuyện không thể đều thành điều có thể.
Diệp Viễn cũng không giải thích, lặng lẽ đợi Tần Nham phân chia hết số đan dược.
Theo lời dặn dò của Diệp Viễn, sẽ chia chỗ đan dược này cho võ giả Ngưng Tinh Cảnh tầng chín trước.
Bọn họ đều ăn luôn ngay sau khi nhận được đan dược.
Không bao lâu sau, một luồng nguyên khí cuồng bạo nổi lên, những võ giả vẫn tỏ ý xem thường ra mặt, lúc này lập tức thay đổi thái độ!
“Ha ha ha, ta mắc kẹt ở Ngưng Tinh Cảnh đỉnh phong đã nhiều năm rồi, không ngờ có một ngày lại có thể đột phá lên Hoá Hải Cảnh!”
“Ta cũng đột phá rồi! Lão phu tưởng cả đời này đã hết hy vọng, không ngờ rằng lại có thể toái đan hoá hải!”
“Đan dược này thật thần kỳ, hoá ra toái đan hoá hải lại đơn giản như vậy!”

Những võ giả này ai nấy cũng đều vui mừng ra mặt, điên cuồng hò reo sau khi nhận được Thác Hải Đan.
Trong số những người này, có không ít người mắc kẹt ở Ngưng Tinh Cảnh đỉnh phong đã nhiều năm, tiềm lực của bọn họ cũng đã cạn và cũng không còn hy vọng để đột phá.
Nhưng đan dược được Diệp Viễn điều chế, đương nhiên có thể biến những điều không thể thành có thể, giúp bọn họ đột phá cảnh giới lên Hoá Hải Cảnh.
Còn những võ giả chưa được nhận đan dược, lúc này đều kinh ngạc nhìn nhau.
Sự xem thường vốn thường trực trên gương mặt lúc này dần chuyển sang mong đợi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất