Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 608: Phù Quang Huyết Ảnh Trận.

Chương 608: Phù Quang Huyết Ảnh Trận.
Lúc này một luồng ánh sáng màu đỏ như máu đã bao trùm khắp bên trong lều chỉ huy.
Thượng Quan Lăng Vân lặng lẽ nhìn chiếc hồ lô nhỏ trôi nổi, khoé miệng hiện lên nụ cười quỷ dị.
“Giết đi, tiếp tục giết đi, các ngươi giết càng sướng tay, tu vi của ta tiến bộ càng nhanh! Ha ha ha...”
Sự điên cuồng hiện rõ trên nét mặt của Thượng Quan Lăng Vân, lúc này nào còn chút khí độ thong dong nào của ngày trước.
Trận pháp vờn quanh đại trướng, cỗ mùi máu tanh khổng lồ bị đại trận điên cuồng hấp thu lại đây, đồng thời truyền vào bên trong chiếc hồ lô nhỏ đó.
Bên trong đại trận, Thượng Quan Lăng Vân đang tham lam hấp thụ lấy bằng sạch những cỗ huyết tinh chi khí rải rác ngoài trận mạc, tu vi của hắn đang tăng lên với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy.
“Ha ha ha, Huyết Sát Ma Công quả thật lợi hại, nếu tiếp tục tu luyện với tốc độ này, nhiều nhất trong hai tháng tới, ta sẽ đột phá lên Thần Du Cảnh! Có Huyết Sát Ma Công, sớm muộn gì ta cũng sẽ phi thăng Thần Vực!” Thượng Quan Lăng Vân điên cuồng cười nói.
“Rầm!”
Khí thế của Thượng Quân Lăng Vân tăng vọt trong giây lát, nhờ hấp thu được lượng máu lớn, nên hắn đã đột phá lên Hồn Hải Cảnh tầng tám.
“Chúc mừng Thượng Quan đại nhân đột phá lên Hồn Hải tầng tám!” Trong một góc lều, Đặng Thăng hâm mộ chúc mừng.
Thượng Quan Lăng Vân mở to hai mắt, lại khôi phục lại vẻ mặt điềm tĩnh như trước, chỉ có điều một vệt đỏ như máu sâu trong đôi mắt của hắn lại khiến hắn có vẻ hơi bất thường.
“Ừ, tình hình ngoài kia thế nào rồi?” Thượng Quan Lăng Vân hỏi.
Đặng Thăng lúng túng đáp: “Không ổn cho lắm!”
“Hả? Có chuyện gì?” Thượng Quan Lăng Vân không mấy vui vẻ khi nghe hắn bẩm báo.
Số người của đại quân Cuồng Phong Giới gấp mười lần so với võ giả Xích Quang Thành, theo lý mà nói trận chiến này phải kết thúc từ lâu rồi mới đúng, thế nhưng lúc này Đặng Thăng lại nói tình thế không ổn, điều này khiến Thượng Quan Lăng Vân vô cùng bất mãn.
Đặng Thăng thấy vậy vội vàng nói: “Xin Thượng Quan đại nhân bớt giận, không hiểu vì sao mà chiến lực của võ giả Xích Quang Thành lại tăng mạnh đến như thế, đại quân của chúng ta lại không thể chiếm nổi ưu thể trong phạm vi nhỏ. Nếu như không phải người của chúng ta đông, có khi lúc này bọn chúng đã phá vây thành công rồi!”
Thượng Quan Lăng Vân cau chặt mày, suy nghĩ trong chốc lát: “Xem ra… chuyện này có liên quan trực tiếp tới Diệp Viễn! Tên này thật là phiền phức, lần này nhất định phải giải quyết hắn bằng được, nếu không sẽ thành hậu hoạ về sau! Khi nào thì Vân Dung đại nhân tới?”
“Theo tin tức bên đó, muộn nhất ngày mai Vân Dung đại nhân sẽ kịp tới đây!” Đặng Thăng nói.
Thượng Quan Lăng Vân gật đầu: “Ta đi cầm chân Diệp Viễn, chỉ cần Vân Dung đại nhân vừa tới, sẽ để hắn tới xử lý Diệp Viễn.”
Đặng Thăng ngạc nhiên hỏi: “Thượng Quan đại nhân cũng đã đột phá lên tới Hồn Hải tầng tám rồi mà còn không đối phó lại được với tên tiểu tử đó sao?”
Thượng Quan Lăng Vân lắc đầu: “Không chắc lắm! Thực lực của Diệp Viễn gần như không chịu giới hạn của cảnh giới. Ta chỉ mới đột phá lên Hồn Hải tầng tám, điều này không ảnh hưởng nhiều tới hắn. Trừ phi có thể đột phá tới Thần Du Cảnh thì mới đủ sức để giết chết hắn.”
Đặng Thăng vô cùng kinh ngạc, sự khác biệt giữa một tiểu cảnh giới của Hồn Hải Cảnh cũng đã là rất lớn, từ đó sẽ càng khó trong chiến đấu vượt cấp.
Thượng Quan Lăng Vân đã đột phá lên tới Hồn Hải tầng tám, nhưng lại nói không nắm chắc được phần thắng khi phải đối đầu với Diệp Viễn!
“Rầm!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một đòn công kích mạnh mẽ ập tới.
Sắc mặt Thượng Quan Lăng Vân khẽ thay đổi, vung tay đánh một đòn trở lại.
Hai đòn tấn công đối đầu trực diện, trong chốc lát phá tan căn lều lớn thành từng mảnh.
Huyết quang trong đại trướng cũng theo đó mà bị lộ ra.
Song số binh lính ở gần đó được Thượng Quan Lăng Vân phái ra trận hết, đại quân Cuồng Phong Giới lúc này còn đang bận truy đuổi vây hãm võ giả Xích Quang Thành, cho nên không ai chú ý tới nơi này.
Một bóng người đứng giữa không trung, người này không ai khác chính là Diệp Viễn.
Nhìn thấy đại trận đỏ như máu, hai lông mày của Diệp Viễn nhíu chặt lại.
“Các ngươi phát động cuộc chiến tranh này, mỗi khi đến thành trì nào cũng đều phải diệt thành, hoá ra là vì Phù Quang Huyết Ảnh Trận này!” Sát khí nồng nặc tỏa ra từ câu nói này của Diệp Viễn.
Phù Quang Huyết Ảnh Trận là loại đại trận vô cùng tà ác, trận pháp này chuyên dùng để thu thập luyện hoá huyết sát khí.
Để hấp thụ được huyết sát khí, bắt buộc phải tạo ra một cuộc thảm sát đẫm máu.
Diệp Viễn không ngờ rằng, Cuồng Phong Giới phát động chiến tranh, lại chỉ vì thu thập huyết sát khí.
Rốt cuộc là bọn chúng muốn làm gì?
Bị Diệp Viễn vạch trần nhưng Thượng Quan Lăng Vân lại không hề tỏ ra hoảng sợ mà chỉ cười nói: “Không ngờ ngươi lại biết tới cả Phù Quang Huyết Ảnh Trận, thật khiến ta bất ngờ đấy.”
Diệp Viễn khẽ híp hai mắt lại, trầm giọng nói: “Xem ra vừa rồi ngươi đã dùng huyết sát khí để tu luyện, ta vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào mà chỉ trong một năm ngươi lại có thể đột phá cả một đại cảnh giới, hoá ra là dùng cách này. Thật không ngờ, thiên tài như ngươi lại chìm đắm trong truỵ lạc như vậy.”
Thượng Quan Lăng Vân vừa đột phá không bao lâu, cho nên huyết sát khí trên người vẫn chưa kịp thu liễm lại hoàn toàn, do đó Diệp Viễn vừa nhìn đã biết hắn dùng huyết sát khí tu luyện.
Thượng Quan Lăng Vân đột nhiên tự cười nhạo: “Thiên tài? Ngươi dùng từ này để đánh giá người khác, nhưng tại sao ta nghe ra lại giống như đang châm biếm mỉa mai vậy? Trước mặt ngươi, nào có ai dám nhận mình là thiên tài cơ chứ? Từ sau khi ngươi phế Triệu Thừa Càn, ta đã biết ngươi chính là ngọn núi lớn mà cả đời này ta không thể nào vượt qua được!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Cho nên ngươi mới tìm tới tu luyện loại công pháp tà đạo này? Ngươi có biết rằng công pháp tà đạo này tuy có thể tiến bộ nhanh, nhưng nó cũng mang lại nguy hiểm rất lớn không?”
“Thì có sao chứ? Chỉ cần có thể đánh bại ngươi và Triệu Thừa Càn, có phải trả giá đắt hơn nữa ta cũng cam tâm!” Thượng Quan Lăng Vân lạnh lùng nói.
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, không biết nói gì hơn: “Xem ra ngươi đã không thể cứu được nữa rồi! Các ngươi vì thu thập huyết sát khí mà không ngần ngại phát động chiến tranh, dẫn con dân của mình tới Vô Biên Giới để nộp mạng, rốt cuộc là vì cái gì?”
Thượng Quan Lăng Vân đột nhiên nở nụ cười gian tà nói: “Nếu ngươi muốn biết thì có thể tự mình tới hỏi Phong Hoàng Bệ Hạ.”
Diệp Viễn nhìn Thượng Quan Lăng Vân một hồi lâu, mới nói: “Xem ra ngươi cũng chỉ là một con chó dưới chân Triệu Thiên Dận, cái gì cũng không biết. Ngươi yên tâm, ta sẽ đích thân đi hỏi hắn ta.”
Thượng Quan Lăng Vân dừng lại một chút, trầm giọng nói: “Ngươi chết đi!”
Vừa dứt lời, một chưởng của Thượng Quan Lăng Vân đã đánh thẳng về phía Diệp Viễn.
Chưởng này có uy lực rất mạnh, võ giả bình thường đừng nói tới chuyện chịu đòn, mà chỉ với huyết sát khí này thôi cũng khiến bọn họ lĩnh đủ rồi.
Thế nhưng khi Diệp Viễn còn trong Hạo Thiên Tháp đã luyện hoá long huyết, đây lại là loại tinh huyết bá đạo nhất trong cả thiên hạ nên nó có thể khắc chế được huyết sát khí.
Đòn tấn công vừa rồi tuy mạnh, nhưng nó cũng chẳng là gì so với Diệp Viễn.
Một chiêu Viêm Động Sát bay tới, đã đánh tan chiêu thức vừa rồi.
“Viêm Động Chân Long Sát!”
Diệp Viễn không chút do dự đáp trả lại.
Chỉ có điều một chưởng này không nhắm tới Thượng Quan Lăng Vân, mà nó nhắm tới Phù Quang Huyết Ảnh Trận.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn cảm thấy bất ngờ khi thấy Thượng Quan Lăng Vân không có ý cứu lấy trận pháp đó, mà hắn để mặc cho Viêm Động Chân Long Sát nổ vang.
Thế nhưng đúng lúc này, chiếc hồ lô màu xám đen đột nhiên hừng hực huyết quang, một con Huyết Long từ trong chiếc bình nhỏ đó bay ra, nuốt trọn Viêm Động Chân Long Sát của Diệp Viễn.
Đáy lòng Diệp Viễn trầm xuống khi chứng kiến cảnh tượng này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất