Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 614: Mèo vờn chuột?

Chương 614: Mèo vờn chuột?
Những tia lửa điện như những con rắn điên cuồng nhảy múa trong không trung, nguồn năng lượng khổng lồ này ép đến ai nấy đều cảm thấy không thở nổi, kể cả chính Diệp Viễn.
Uy lực của Độn Không Lôi Bộc Phù quả thực còn vượt xa cả trong tưởng tượng của hắn.
Lam Thuận chỉ kịp vùng vẫy một lát, liền bị lôi điện điên cuồng nuốt chửng.
Ngay cả đòn tấn công của hai vị cường giả Thần Du Cảnh cũng bị lôi điện này đập tan.
Khoé miệng Thượng Quan Vân Dung giật mạnh, chứng tỏ hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ ngây người.
Nếu đổi lại hắn ở vị trí của Lam Thuận thì cũng không tránh được kết cục như vậy!
Độn Không Lôi Bộc Phù quả nhiên danh bất hư truyền!
Đúng lúc này, đại quân của Xích Quang Thành đã chạy được rất ra cũng kinh ngạc trước chấn động này.
“Hả? Chuyện gì vậy? Dư chấn quá lớn!” Mặt Sở Thạch biến sắc.
Nhóm người Sở Thạch nhìn nhau, và nhanh chóng đoán ra đáp án.
Nguồn dư chấn lớn như vậy, nhất định không phải do cường giả Hồn Hải Cảnh tạo ra, mà chỉ có thể là… Thần Du Cảnh!
“Cường giả Thần Du Cảnh! Nhất định là do cường giả Thần Du Cảnh gây ra rồi! Diệp… Diệp công tử hắn... !” Chu Trường Trị nghẹn lời.
Cả bốn người nhóm Liễu Hồng cùng nhìn nhau, trong mắt bọn họ hiện rõ sự lo lắng.
“Tô thành chủ, ngài dẫn theo những người khác rời đi, bốn người chúng tôi quay lại xem xét tình hình!” Tần Nham trầm giọng nói.
“Không được! Người quay lại phải là ta! Mấy người các ngươi quá yếu, không đủ sức để đối phó lại với cường giả Thần Du Cảnh. Dù gì ta cũng là Hồn Hải tầng chín đỉnh phong, ít nhiều gì vẫn có cơ hội chạy thoát, ta quay lại!” Tô Hỗ thẳng thừng từ chối.
“Những người khác thế nào chúng ta mặc kệ, còn ba người chúng ta nhất định phải quay lại! Diệp công tử có ơn với ba người chúng ta, cho dù có phải chết, chúng ta cũng phải quay lại!” Chu Trường Trị quả quyết nói.
“Ta cũng quay lại!”
“Ta cũng quay lại!”

Nhất thời, đại quân Xích Quang Thành người nào người nấy tranh nhau đòi quay lại.
“Được rồi, đừng ồn nữa! Đinh Kỳ, ngươi dẫn theo những người khác tiếp tục chạy theo hướng bắc về Bình Dương Thành báo tin, nói cường giả Thần Du Cảnh của Cuồng Phong Giới đã tham chiến, để liên minh sớm có chuẩn bị! Thành chủ đại nhân, bốn vị công tử, nếu mọi người đã lo lắng cho sự an nguy của Diệp công tử, chi bằng chúng ta cùng quay lại một chuyến?”
Lúc này, Sở Thạch lại như có khí khái của một chủ soái, khác hoàn toàn với bộ dạng lưu manh trước đây của hắn.
Trong số những người này Tô Hỗ là người có thực lực mạnh nhất, nhưng lại do dự không quyết, mà Sở Thạch lại trở thành người có tiếng nói nhất.
“Được, nếu đã như vậy, chúng ta cùng quay lại!” Tô Hỗ gật đầu đồng ý.
Tần Nham cũng gật đầu đồng ý.

“Ta cũng chỉ được nghe nói qua về Độn Không Lôi Bộc Phù chứ chưa được tận mắt chứng kiến, không ngờ uy lực của nó lại khủng khiếp tới vậy! Thật không ngờ, ngươi lại có loại sát chiêu mạnh như vậy! Cũng may lần này chúng ta có hai người tới, bằng không thật không có cách nào tiêu diệt được ngươi!” Thượng Quan Vân Dung nhìn Diệp Viễn, bình thản nói.
Quả đúng như hắn dự đoán, Diệp Viễn đã bị Độn Không Lôi Bộc Phù rút cạn nguyên lực, lúc này đã vô cùng suy yếu.
Trong mắt Thượng Quan Vân Dung, lúc này Diệp Viễn đã trở thành con cừu nằm im đợi mang đi giết.
Một võ giã không còn nguyên lực thì có thể làm được gì?
Hắn cũng có thể nhìn ra, Diệp Viễn đang âm thầm khôi phục nguyên lực, hơn nữa còn khôi phục với tốc độ vô cùng nhanh, nhưng hắn cũng không vội.
Cho dù tốc độ khôi phục của Diệp Viễn có nhanh tới đâu, cũng không thể trở lại trạng thái tốt nhất trong thời gian ngắn.
Và hắn cũng có đủ thời gian để giết Diệp Viễn trong khi Diệp Viễn khôi phục nguyên lực.
Chỉ cần Diệp Viễn không có cách nào tiếp tục thi triển Độn Không Lôi Bộc Phù, thì cho dù hắn có khôi phục đủ nguyên lực thì cũng có thể làm được gì?
Thượng Quan Vân Dung là cường giả Thần Du Cảnh tầng ba, cho dù Diệp Viễn có khôi phục đầy nguyên lực, thì cũng có thể là đối thủ của hắn sao?
“Ha, ngươi cho rằng… bây giờ ngươi đã có thể xử lý được ta rồi sao?” Diệp Viễn ngắt quãng nói.
Song Thượng Quan Vân Dung chỉ thấy là Diệp Viễn chết đến nơi nhưng vẫn già mồm.
Khi chiến đấu điều kiêng kỵ nhất là để bị cạn kiệt nguyên lực, như vậy hắn sẽ không còn chút sức lực nào để tự vệ.
Không còn sự hỗ trợ của nguyên lực thì võ kỹ có lợi hại đến mấy cũng không làm gì được.
“Ha ha, không cần làm chuyện vô ích như vậy đâu, ngươi nghĩ ta sẽ có ngươi cơ hội khôi phục nguyên lực sao?” Thượng Quan Vân Dung vừa nói vừa xuất chiêu.
Chưởng này cũng rất tuỳ ý, nhưng cũng không có ý giết chết Diệp Viễn.
“Ầm!”
Diệp Viễn bị đánh bay ra, sau đó lập tức phun ra ngụm máu lớn.
Nguyên lực mà hắn vừa tích tụ được, liền bị một chưởng này làm cho tiêu tán.
Thượng Quan Vân Dung đi về phía trước mặt Diệp Viễn, lạnh lùng cười nói: “Ngươi biết mèo vờn chuột, là sẽ vờn như thế nào không? Sau khi con mèo bắt được con chuột, nó sẽ thả con chuột ra, rồi bắt lại, rồi lại thả, cứ lặp đi lặp lại như thế, cho tới khi con chuột kiệt sức thì thôi. Ta biết ngươi không can tâm, nhưng ngươi bây giờ… chỉ là một con chuột để ta tiêu khiển mà thôi.”
Nói rồi, Thượng Quan Vân Dung lại tung ra một chưởng khác, đánh bay Diệp Viễn.
Diệp Viễn đứng dậy, lau vết máu bên khoé miệng, nhìn Thượng Quan Vân Dung cười thảm nói: “Xem ra Thượng Quan gia các ngươi đều là một lũ có tâm lý méo mó như nhau! Ngươi cảm thấy, đường đường là một cường giả Thần Du Cảnh như ngươi mà bị một tiểu bối Hoá Hải Cảnh như ta uy hiếp đến tính mạng là mất mặt lắm đúng không? Cho nên bây giờ ngươi làm như vậy, cũng chỉ mà muốn tìm cách để cân bằng lại tâm lý bản thân mà thôi?”
Thượng Quan Vân Dung nghiêm mặt, lại tung ra một chưởng nữa!
Hắn đã bị Diệp Viễn nói trúng tim đen, cho nên thẹn quá hoá giận.
Đúng như Diệp Viễn đã đoán, vừa rồi hắn đã tức giận tới tột cùng. Hắn tức giận vì cảm giác sinh mạng của bản thân lại nằm trong tay kẻ khác.
Cho dù vừa rồi hắn có giữ khoảng cách tương đối xa với Diệp Viễn, song nếu như vừa rồi Diệp Viễn thật sự ném Độn Không Lôi Bộc Phù về phía hắn thì hắn cũng không dám chắc có thể rút lui một cách toàn thây được hay không.
Uy lực của Độn Không Lôi Bộc Phù quá mạnh!
Sau khi Lam Thuận hứng trọn Độn Không Lôi Bộc Phù, bây giờ đến cả tro xương cũng không còn!
Nếu Diệp Viễn đã hạ quyết tâm giết chết cường giả Thần Du Cảnh, thì cái kết khả quan nhất cho hắn cũng là bị trọng thương.
Cho nên khi Diệp Viễn đã bị cạn kiệt nguyên lực, hắn không vội vã giết chết Diệp Viễn ngay, mà còn muốn phát tiết trút giận.
“Thì sao chứ? Bây giờ ngươi cũng không thể dùng được Độn Không Lôi Bộc Phù, ta sẽ vờn ngươi cho đến chết, còn ngươi thì có thể làm gì được ta chứ?” Thượng Quan Vân Dung đột nhiên trở nên hung hăng.
Trong lúc nói chuyện Thượng Quan Vân Dung lại tung ra một chưởng khác, hắn vẫn chưa thấy chán trò chơi này.
“Rầm!”
Diệp Viễn lại lần nữa bị đánh bay ra, toàn thân đều là máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Trong lòng Thượng Quan Vân Dung cực kỳ sung sướng khi thấy bộ dạng này của Diệp Viễn.
“Có phải ngươi luôn cho rằng mình là thiên tài, cảm thấy thế giới này không ai là đối thủ của ngươi? Ngươi không biết, việc giết chết được một thiên tài sẽ có cảm giác thành công tới thế nào đâu? Ha ha ha..., ngươi cầu xin ta đi! Ngươi cầu xin ta tha cho ngươi đi! Có lẽ tâm trạng ta tốt, ta thật sự sẽ tha chết cho ngươi!” Thượng Quan Vân Dung như hoá thành kẻ điên.
Nói rồi, Thượng Quan Vân Dung lại tung ra một chưởng khác.
Vậy nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy Diệp Viễn nhìn hắn cười.
Nụ cười này, dường như lại đang chế giễu sự vô tri và đáng buồn của hắn.
Mặt Thượng Quan Vân Dung biến sắc, chợt nổi da gà, một cảm giác vô cùng nguy hiểm cuộn trào mãnh liệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất